Tiếng bàn tán và tiếng hô kinh hoàng vang lên như sóng thuỷ triều trong biển người đông nghịt, cảnh tượng hôm nay khiến mọi người không thể tin được.
Uỳnh!
Ngay sau đó có tiếng động vang lên cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa hố thần, họ muốn xem ai là người đi ra tiếp theo.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Từng tiếng va đập mạnh vang lên trong hố thần.
Lắng nghe kỹ thì tiếng động đó là tiếng bước chân đi lại, rất nhịp nhàng, vững vàng như núi.
Dưới con mắt của bao người, Diệp Thành từ tốn bước ra, dáng người vững chãi như được đúc từ hoàng kim, ánh sáng vàng chói lọi bao quanh thân thể thu hút ánh nhìn, ngay cả mái tóc đen dày cũng nhuốm thần khí màu vàng kim.
Bước chân của hắn vững vàng, khí thế ngút trời tựa như chiến thần đánh dẹp vạn vực khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng.
“Tần Vũ?”, thấy Diệp Thành đi ra, hiện trường lại bùng nổ: “Sao lại là hắn?” . Ngôn Tình Trọng Sinh
“Chẳng lẽ hắn là người đánh bay Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể?”
“Sao… Sao có thể? Dù hắn giết được Hầu Thiên Sát thì cũng chỉ đứng thứ tám bảng Phong Vân thôi! Một mình hắn có thể đấu lại Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng và biết bao nhiêu người có thực lực mạnh sao?”
Vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà không gian trở nên cực kỳ huyên náo, làn sóng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Vẻ mặt mỗi người một khác.
Ví dụ như những đệ tử vào hố thần, vẻ mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi, Diệp Thành tựa như hồng hoang dã thú ngủ say nghìn năm đột nhiên thức tỉnh, vừa rồi tất cả đều bị hắn đánh cho không còn sức đáp trả.
Mà những lão già kia thì mặt mày đều tỏ ra khó hiểu.
Còn như những người phía Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, sắc mặt ai cũng vô cùng u ám.
Uỳnh!
Diệp Thành dừng bước trong những tiếng thảo luận, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi bước chân hắn đi đều phát ra tiếng động.
“Đã nói đừng động đến ta rồi mà các ngươi không nghe”, Diệp Thành cao ngạo nhìn xung quanh, rất thoải mái vặn khớp cổ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, người đầu tiên bước lên là Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào khoảng không, đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn chằm chằm Diệp Thành, giọng nói tựa như âm thanh đến từ thiên nhiên, êm dịu như khúc nhạc tiên, vang vọng trong không gian rất lâu.
“Gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành thản nhiên trả lời câu hỏi của Cơ Tuyết Băng, hắn vẫn thoải mái vặn vẹo khớp cổ.
“Ngươi không phải Tần Vũ”.
Uỳnh!
Ngay sau đó có tiếng động vang lên cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa hố thần, họ muốn xem ai là người đi ra tiếp theo.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Từng tiếng va đập mạnh vang lên trong hố thần.
Lắng nghe kỹ thì tiếng động đó là tiếng bước chân đi lại, rất nhịp nhàng, vững vàng như núi.
Dưới con mắt của bao người, Diệp Thành từ tốn bước ra, dáng người vững chãi như được đúc từ hoàng kim, ánh sáng vàng chói lọi bao quanh thân thể thu hút ánh nhìn, ngay cả mái tóc đen dày cũng nhuốm thần khí màu vàng kim.
Bước chân của hắn vững vàng, khí thế ngút trời tựa như chiến thần đánh dẹp vạn vực khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng.
“Tần Vũ?”, thấy Diệp Thành đi ra, hiện trường lại bùng nổ: “Sao lại là hắn?” . Ngôn Tình Trọng Sinh
“Chẳng lẽ hắn là người đánh bay Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể?”
“Sao… Sao có thể? Dù hắn giết được Hầu Thiên Sát thì cũng chỉ đứng thứ tám bảng Phong Vân thôi! Một mình hắn có thể đấu lại Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng và biết bao nhiêu người có thực lực mạnh sao?”
Vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà không gian trở nên cực kỳ huyên náo, làn sóng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Vẻ mặt mỗi người một khác.
Ví dụ như những đệ tử vào hố thần, vẻ mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi, Diệp Thành tựa như hồng hoang dã thú ngủ say nghìn năm đột nhiên thức tỉnh, vừa rồi tất cả đều bị hắn đánh cho không còn sức đáp trả.
Mà những lão già kia thì mặt mày đều tỏ ra khó hiểu.
Còn như những người phía Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, sắc mặt ai cũng vô cùng u ám.
Uỳnh!
Diệp Thành dừng bước trong những tiếng thảo luận, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi bước chân hắn đi đều phát ra tiếng động.
“Đã nói đừng động đến ta rồi mà các ngươi không nghe”, Diệp Thành cao ngạo nhìn xung quanh, rất thoải mái vặn khớp cổ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, người đầu tiên bước lên là Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào khoảng không, đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn chằm chằm Diệp Thành, giọng nói tựa như âm thanh đến từ thiên nhiên, êm dịu như khúc nhạc tiên, vang vọng trong không gian rất lâu.
“Gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành thản nhiên trả lời câu hỏi của Cơ Tuyết Băng, hắn vẫn thoải mái vặn vẹo khớp cổ.
“Ngươi không phải Tần Vũ”.