“Thật sự có bảo bối?”, trong viên đá thật sự có đồ khiến mọi người tứ phía ngạc nhiên.
“Đó là thứ gì?”
“Hình như là tượng gỗ, nhưng sao lại không có đầu?”
“Tượng gỗ?”, Thượng Quan Bác ngẩn người nhìn tượng gỗ khắc trong tay ông lão họ Dạ. Một giây trước hai mắt ông còn đang sáng lên vì trong đá thật sự có đồ, nhưng khi thấy là một cái tượng gỗ không có đầu thì vẻ mặt ông lại đột nhiên trở nên lúng túng.
Trên vân đài, ông lão họ Dạ cũng hơi thảng thốt.
Mặc dù trong những viên đá ký lạ này sẽ xẻ ra được những thứ kỳ lạ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại xẻ ra được tượng gỗ, hơn nữa còn là tượng gỗ không có đầu.
Vì ngạc nhiên nên ông lão họ Dạ bất giác lật xem, quan sát tỉ mỉ bức tượng được điêu khắc bằng gỗ trong tay.
Bức tượng này được điêu khắc rất tỉ mỉ, khắc hoạ sống động như thật, có thể thấy người khắc rất tận tâm, nhưng nhược điểm duy nhất là không có đầu.
“Có chữ”, nhìn mãi hồi lâu, ông lão họ Dạ phát hiện có hai chữ không rõ lắm phía dưới bức tượng gỗ.
“Diệp Thành”, ông ta bất giác đọc ra thành tiếng.
“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.
“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.
“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”
“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.
“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”
“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.
“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.
“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.
“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.
“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.
Haiz!
Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.
“Đó là thứ gì?”
“Hình như là tượng gỗ, nhưng sao lại không có đầu?”
“Tượng gỗ?”, Thượng Quan Bác ngẩn người nhìn tượng gỗ khắc trong tay ông lão họ Dạ. Một giây trước hai mắt ông còn đang sáng lên vì trong đá thật sự có đồ, nhưng khi thấy là một cái tượng gỗ không có đầu thì vẻ mặt ông lại đột nhiên trở nên lúng túng.
Trên vân đài, ông lão họ Dạ cũng hơi thảng thốt.
Mặc dù trong những viên đá ký lạ này sẽ xẻ ra được những thứ kỳ lạ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại xẻ ra được tượng gỗ, hơn nữa còn là tượng gỗ không có đầu.
Vì ngạc nhiên nên ông lão họ Dạ bất giác lật xem, quan sát tỉ mỉ bức tượng được điêu khắc bằng gỗ trong tay.
Bức tượng này được điêu khắc rất tỉ mỉ, khắc hoạ sống động như thật, có thể thấy người khắc rất tận tâm, nhưng nhược điểm duy nhất là không có đầu.
“Có chữ”, nhìn mãi hồi lâu, ông lão họ Dạ phát hiện có hai chữ không rõ lắm phía dưới bức tượng gỗ.
“Diệp Thành”, ông ta bất giác đọc ra thành tiếng.
“Diệp Thành”, dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ cầm tượng gỗ lên rồi đọc ra hai chữ này.
“Diệp Thành?”, mặc dù lời của ông lão họ Dạ rất nhỏ nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy, cái tên này nhanh chóng truyền khắp hội trường.
“Diệp Thành? Sao cái tên này nghe quen thế?”
“Nói nhảm, đương nhiên là quen rồi, trong cuộc thi tam tông ở phía Nam Đại Sở thời gian trước, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết chính là Diệp Thành đấy”.
“Ồ ồ, bảo sao quen thế! Nhưng hai chữ ‘Diệp Thành’ khắc trên tượng gỗ là có ý gì nhỉ?”
“Biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, có gì lạ đâu”.
“Trùng hợp vậy?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lướt qua vân đài rồi đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.
“Đúng là rất trùng hợp”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng mắt hắn lại chăm chú nhìn vào tượng gỗ trong tay ông lão họ Dạ, không biết vì sao bức tượng đó lại mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó tả.
“Nào nào nào, để ta xem”, bên kia, Thượng Quan Bác đã đứng dậy, bước lên vân đài, cầm lấy bức tượng gỗ không có đầu từ tay ông lão họ Dạ.
“Đúng là có khắc hai chữ đó”, khi nhìn thấy hai chữ được khắc hơi mờ nhưng lại cực kỳ chói mắt phía dưới tượng gỗ, Thượng Quan Bác không khỏi buồn bã cất lời.
Haiz!
Sau khi thở dài, Thượng Quan Bác bước xuống, mặc dù chỉ nhìn hai chữ nhưng trong đầu ông đã phác hoạ hình dáng của Diệp Thành: “Cầm về tạm thời làm bài vị cho ngươi”.