Khốn khiếp!
Sau tiếng quát nạt của Diệp Thành, Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân bị ném ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Hắn tưởng rằng mình đã đủ lằng nhằng rồi nhưng không ngờ Man Sơn và Thái Ất Chân Nhân lại lằng nhằng hơn cả mình, lôi từ thời Sơ Hoàng đến thời Huyền Hoàng, từ Huyền Hoàng lại tới Thần Hoàng.
“Đừng để lão tử đây nhìn thấy các ông, thấy các ông một lần là ta đánh một lần”.
“Quen rồi là tốt”, Ngô Trường Thanh và Ngưu Thập Tam tiến lên trước vỗ vào vai Diệp Thành, một tay xoa xoa tay: “Nói ra thì cũng phải nhắc tới lần trước ở Loạn Cổ Thương Nguyên chúng ta giúp đỡ ngươi, như vậy có được tính là mối ân tình không?”
Tính!
Diệp Thành nói ra một từ sau đó bạt tay tới khiến cả hai người kia ngay giây phút sau đó bị đánh bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Ôi trời!
Nhìn cảnh phía Ngô Tam Pháo bị ném ra khỏi Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết đi tới chỉ biết tặc lưỡi.
“Hình như tiền bối rất rảnh, hay là ta tìm cho tiền bối một gia đình nào tốt gả đi?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên liếc nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Ta muốn lấy ai còn cần ngươi giới thiệu sao?”, Hồng Trần Tuyết khó chịu liếc nhìn Diệp Thành.
“Đúng vậy, người bình thường đâu ai dám lấy tiền bối?”, Diệp Thành chép miệng, “ít nhất cũng nên tìm một người mạnh như tiền bối Chung Ly, nếu không thì không thể kiểm soát người được”.
“Hình như ngươi còn rảnh hơn cả ta”, nghe câu nói đó của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết không hề tỏ ra phẫn nộ, cô ta dùng một tay cầm lấy cái gương, một tay chỉnh lại mái tóc, giọng nói điềm tĩnh.
“Không nói đùa nữa, vào chuyện chính”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy, “phía Thanh Vân Tông có tin tức gì chưa? Trưởng lão tên Thanh Vân có động tĩnh gì chưa?”
“Tạm thời chưa có, mọi thứ rất loạn”, Hồng Trần Tuyết đáp lại.
“Vô vị”, Diệp Thành lắc đầu, “chín lão tổ của Thanh Vân Tông đã bị chúng ta kiểm soát thế mà lại để một kẻ có thiên nhãn tên Vân Thanh làm khó, mẹ kiếp”.
“Ngươi đừng nói bừa”, Hồng Trần Tuyết vẫn ung dung, “cho dù phía Thanh Vân Lão Tổ bị phế nhưng sức mạnh của Thanh Vân Tông vẫn còn đó, đây không phải là chuyện nhỏ, đừng nói là ngươi, mà đến cả Đao Hoàng vào đó cũng không thấy ra ngoài”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành day trán, “nhiều nhất đợi tới sáng mai, nếu như ngày mai ông ta không ra khỏi tông hoặc không bế quan thì ta nhất định sẽ có hành động, những việc chúng ta làm không thể để một mình ông ta làm trậm trễ”.
“Nếu đi thì để đạo thân đi, ngươi đừng mạo hiểm, hiện giờ không giống trước kia, ngươi là thống soái ba quân, không được manh động, đây là hành động không gánh vác trách nhiệm với tướng sĩ, hiểu không?”
“Việc này thì ta có chừng mực, người nói xem có tin tức gì của sư phụ ta chưa?”
“Ta tới là để nói chuyện này với ngươi”, Hồng Trần Tuyết cất gương đi, nói: “Phía Bắc Sở báo tin về nói vài ngày trước sư phụ của ngươi từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nhưng ngay sau đó đã biến mất”.
“Có tin tức là tốt, có tin tức là tốt”, vẻ mặt Diệp Thành kích động hơn so với tưởng tượng, có điều dù là hưng phấn nhưng hắn lại bất giác cau mày nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, “sư phụ đi Bàn Long Hải làm gì?”
“Ai mà biết được”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều có tin tức có lẽ ngươi sẽ thấy vui”.
“Tin tức gì?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Đại Sở Hoàng Yên và nmnn cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực nghe nói còn giao chiến với nhau”, Hồng Trần Tuyết nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành, “tin này có đủ mới mẻ với ngươi không?”
“Mới mẻ thì cũng đúng là mới mẻ, nhưng vào nửa canh giờ trước ta đã biết tin này rồi”, Diệp Thành cười tuỳ hứng, “Ngưu Thập Tam nói, không thể phủ nhận ta rất bất ngờ đấy”.
“Vậy ngươi có biết ngày bọn họ đại chiến và ngày sư phụ ngươi xuất hiện cùng một hôm không?”, Hồng Trần Tuyết hào hứng nhìn Diệp Thành.
“Cùng một hôm?”, Diệp Thành cau mày, về điều này thì Ngưu Thập Tam không hề nói, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên đồng thời xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực đã khiến hắn bất ngờ lắm rồi nhưng không ngờ Sở Huyên, người mà hắn khổ tâm phái người đi tìm biết bao ngày tháng lại cũng xuất hiện ở đây trong cùng một ngày với bọn họ.
“Ngoài những điểm này ra thì còn có một tin tức khác”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói: “Mấy ngày gần đây Bắc Sở xuất hiện một nữ cường, nói chính xác là một nữ sát thủ, cô ta xuất hiện ở đâu ắt có người chết, trùng hợp là cô ta cũng từng xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực, cũng chính vào ngày thứ hai diễn ra trận quyết chiến giữa Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.
“Lại là Bàn Long Hải Vực”, Diệp Thành nheo mắt, “sao lại chạy tới đó nhỉ?”
Nghĩ tới đây, Diệp Thành lại lần nữa nhìn Hồng Trần Tuyết, “người nói một nữ cường? Người đó mạnh thế nào?”