Không biết đến khi nào Diệp Thành mới đứng dậy, vừa chửi bới vừa đi về hướng thạch thất chuyên dùng để bế quan của động phủ.
Đối với tinh thần đạo thân, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ban đầu hắn bảo đạo thân đi tìm Sở Huyên thay mình, bây giờ thì hay rồi, chưa tìm được người không nói, tên đạo thân đó còn đang tán gái ở Bắc Sở.
“Khi nào ngươi về, lão tử sẽ đá chết ngươi”, Diệp Thành thầm mắng, nhấc chân đi vào thạch thất, sau đó đóng cửa lại.
Tiếp đó, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, thông qua chín phân thân gọi Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất tại Chính Dương Tông xa xôi: “Long gia, mau lên, trao đổi khí hỗn độn đi”.
“Lão tử chờ ngươi mòn mỏi đến hoa cũng tàn rồi”, Thái Hư Cổ Long lười biếng mở đôi mắt rồng, nhìn chín phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt không vui.
“Chẳng phải ta đã đến rồi đây à!”, Diệp Thành cười toe toét.
“Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, chuẩn bị nhận lấy đi!”, Thái Hư Cổ Long khép hờ đôi mắt.
Nghe thế, Diệp Thành cũng mau chóng tĩnh tâm.
Một hai giây sau, đầu mày của Thái Hư Cổ Long phát ra ánh sáng rực rỡ, từng luồng sức mạnh long hồn tinh tuý bay ra, phân thành chín luồng sáng bay tới chín phân thân của Diệp Thành, sau đó lại thông qua chín phân thân ấy truyền tới bản thể của Diệp Thành.
“Sức mạnh long hồn thật tinh tuý!”, sau khi nhận được sức mạnh long hồn, tinh thần Diệp Thành lập tức chấn động, hắn liên tục dẫn dắt sức mạnh long hồn dung hợp vào cơ thể và linh hồn của mình.
“Đừng lề mề nữa, khí hỗn độn đâu?”, Thái Hư Cổ Long hét lên.
“Vội cái gì!”, Diệp Thành bĩu môi nhưng vẫn lấy Đại La Thần Đỉnh ra, hấp thu khí hỗn độn đã được luyện hoá vào cơ thể rồi truyền tới chín phân thân, sau đó chín phân thân lại truyền cho Thái Hư Cổ Long.
“Khí hỗn độn”, nhìn khí hỗn độn đang bay tới liên tục, mắt Thái Hư Cổ Long ánh lên tia lửa sáng rực.
Hai người coi chín phân thân làm trung gian, truyền cho nhau khí hỗn độn và sức mạnh linh hồn của Thái Hư Cổ Long, hai bên đều nhận được thứ mình muốn, hợp tác khá vui vẻ.
Thời gian từng phút trôi qua, hai người đều không dám làm bừa, sợ khí hỗn độn hoặc sức mạnh linh hồn của Thái Hư Cổ Long làm đối phương bị thương, mọi thứ đều đang diễn ra một cách có trật tự.
Rắc! Rắc!
Đến một lúc nào đó, trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh va chạm của xương cốt, nhưng không phải Man Hoang Luyện Thể mà vì sức mạnh long hồn quá bá đạo, nó đang cưỡng ép thanh tẩy công thể và linh hồn hắn.
Póc!
Dường như có màn chắn nào đó đã bị phá vỡ, tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu đỉnh phong của Diệp Thành đã lên tới cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, sau khi tăng vọt một lúc thì dừng lại ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy đỉnh phong.
Póc!
Chẳng mấy chốc, âm thanh như này lại vang lên lần nữa, tu vi linh hồn của hắn từ cảnh giới Thiên sơ cấp nhảy vọt lên cảnh giới Thiên trung cấp.
May mắn, thật may mắn!
Diệp Thành rất phấn khích, lúc này nếu nói cho Sở Linh có lẽ cô sẽ còn sốc hơn. Bởi vì linh hồn cực kỳ huyền diệu, tiến cấp phải xem cơ duyên, để tiến cấp cực kỳ khó khăn, vậy mà hắn lại tăng vọt từ sơ cấp lên trung cấp, không phải may mắn thì là gì!
Sau khi linh hồn tiến cấp, hắn cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, cảm giác đất trời trở nên thân thiết hơn rất nhiều, mà hắn lại mơ hồ nắm bắt được một luồng sức mạnh vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ lạ thường: Sức mạnh của thiên địa.
Nhưng sức mạnh của thiên địa như ẩn như hiện, rất khó nắm bắt, hơn nữa thời gian mỗi lần xuất hiện đều rất ngắn khiến hắn còn chưa thực sự lĩnh ngộ được đã biến mất.
...
“Cái gì?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, sau khi nghe mạng lưới tình báo của tông môn bị diệt sạch tận gốc, Thành Côn đứng bật dậy, sắc mặt cũng đồng thời trở nên cực kỳ dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm ông lão áo đen phía dưới: “Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không... Không biết ạ”, ông lão áo đen ấp úng đáp: “Khi chúng ta đến nơi thì tất cả đã thành một đống đổ nát, tính toán thời gian, có... có lẽ là từ đêm qua”.
“Khốn kiếp”, khí thế trên người Thành Côn đột nhiên bùng phát, ông ta vung một chưởng đập nát chiếc ghế bên cạnh: “Chuyện xảy ra từ đêm qua mà đến bây giờ mới nhận được tin, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?”
“Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này”, Chính Dương Lão Tổ trầm giọng lên tiếng, sắc mặt khó coi vô cùng: “Hành động quy mô lớn, lại nắm bắt chuẩn xác cứ điểm mạng lưới tình báo của chúng ta, đối thủ chắc chắn không đơn giản”.
“Chẳng lẽ là Hằng Nhạc Tông?”, Ân Trụ trầm ngâm.
“Khả năng không phải”, một lão tổ khác của Chính Dương lập tức lắc đầu: “Mặc dù mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông bá đạo, nhưng mấy năm nay mạng lưới tình báo của Chính Dương cũng đã phát triển lớn mạnh hơn nhiều, cùng lắm chúng chỉ nắm được một nửa số căn cứ điểm tình báo của chúng ta thôi, không thể nhổ sạch tận gốc như thế”.
“Cho dù không phải Hằng Nhạc thì kiểu gì cũng có liên quan đến họ”, Thành Côn lạnh lùng nói: “Hành động quy mô lớn thế này mà không để lộ chút tin tức gì, đội hình thế trận của đối phương chắc chắn không nhỏ”.
“Ý chưởng giáo là...”
“Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên minh”, trong mắt Thành Côn bắn ra thần mang lạnh lẽo, khuôn mặt ông ta lại càng trở nên man rợ hơn: “Hành động này rõ ràng có mục tiêu và tổ chức, có thể nhổ sạch mạng lưới tình báo của chúng ta tận gốc mà thần không biết quỷ không hay thế này, ở Nam Sở cũng chỉ có Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông liên minh mới có thể làm được”.