Gừ! Gừ!
Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, vang vọng từ trong nguyên thần của Diệp Thành.
Mười hai con rồng, tiêu tán mất mười con, chỉ còn lại hai con, đó chính là Thái Hư Bạch Long đại diện cho Thái Hư tổ chú và Si Mị Hắc Long đại diện cho Si Mị tổ chú, bọn chúng vẫn đang công phá lẫn nhau.
Luân hồi của Diệp Thành mặc dù vẫn đang vận chuyển nhưng không can dự vào trận đại chiến giữa Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú, vì cho dù là sức mạnh luân hồi thì cũng không thể nào hoá giải được chúng, chỉ có thể để mặc chúng tranh đấu.
Những gì mà sức mạnh luân hồi có thể làm được chính là ngăn cản sức mạnh của hai loại tổ chú thoát ra ngoài lũng loạn.
Sau khi cùng công phá lẫn nhau, Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú đều yếu dần.
Long Ngũ thở phào một hơi, không có sức mạnh khác càn quấy, chỉ có hai loại tổ chú đang tranh đấu, áp lực của Diệp Thành được giảm bớt đi nhiều, lại thêm sức mạnh luân hồi củng cố thêm nguyên thần, chiến đài này của hắn càng thêm kiên cố hơn.
Ý thức của Diệp Thành vẫn đang dần tỉnh táo trong cơn hỗn loạn, hắn nhìn vào Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú và vẫn cố thủ tâm đài, hắn chỉ cần chờ đợi là được, cho tới khi hai tổ chú kia tiêu diệt lẫn nhau.
Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.
Từ khi Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú bắt đầu tranh đấu thì Diệp Thành đã chịu đựng mất ba canh giờ.
Cho tới canh giờ thứ tư, hai long hình do tổ chú hoá thành mới có sự thay đổi rõ rệt.
Nếu nhìn kĩ thì cho dù là Si Mị Hắc Long tổ chú hay Thái Hư Bạch Long thì đều trở nên trong suốt, không còn hung hãn như trước nữa, còn sức mạnh tổ chú trong người chúng đang suy yếu tới cực điểm.
Trụ được rồi!
Trong lòng Long Ngũ luôn canh cánh, hai loại tổ chú này ở trạng thái yếu ớt thì không thể làm gì to tát được hơn.
Thế nhưng, đúng lúc này lại có biến cố xảy ra.
Chỉ thấy Tiên Luân Nhãn tự phong ấn của Diệp Thành chủ động mở phong ấn, tiên luân ấn kí trên đồng tử đang vận chuyển, sinh ra một luồng sức mạnh bá đạo, mạnh mẽ lại thần bí.
Tiếp đó, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long ở trạng thái yếu ớt bị sức mạnh Tiên Luân Nhãn cố gắng tiêu diệt, còn sức mạnh tổ chú mà Si Mị và Thái Hư mang theo bị tiên nhãn hấp thu.
Đây...!
Long Ngũ sững người, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Thành cũng thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Tiên Luân Nhãn tự mở phong ấn, vả lại còn đang ẩn chứa sức mạnh dị thường như vậy, đến cả tổ chú cũng có thể hấp thu, hình thành vật dưỡng.
Tiên luân thiên chú, mở!
Khi hai người còn đang ngẩn ngơ thì trong không gian như có âm thanh vang vọng, như truyền từ thời đại cổ xưa xa xôi, mang theo uy lực và sự thần bí khiến người ta không biết ai đang lên tiếng.
Chỉ trong chốc lát, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long liền bị tiêu diệt, sức mạnh tổ chú hoá thành vật dưỡng cho tiên nhãn.
Sau khi Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long bị tiêu diệt, Si Mị tổ chú thần văn và Thái Hư tổ chú thần văn tiêu tán, trong tiên nhãn của bọn họ có thêm một luồng sức mạnh mới.
Nguyên thần của Diệp Thành đã quy vị, toàn thân với tiên quang chiếu rọi, có rất nhiều dị tượng huyền diệu xuất hiện bao quanh cơ thể hắn.
Lần này quả thực vì hoạ mà gặp phúc, nhiều sự tồn tại đáng sợ hiển hiện làm khó hắn, không những chưa thể thôn tính diệt trừ hắn mà ngược lại còn khơi dậy rất nhiều sức mạnh trong hắn, ép luân hồi hộ thể, hoá giải nguy cơ.
Thêm nữa, Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú tranh hùng, cả hai đấu tới mức thương thế đầy mình còn tiên nhãn lại như ngư ông đắc lợi, thôn tính sức mạnh tổ chú, trở thành chìa khoá mở ra cánh cửa tiên luân thiên chú, cấm pháp theo đó mà sinh ra.
Long Ngũ tặc lưỡi, lại thêm phần kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.
Hắn kinh ngạc cũng phải, bởi Diệp Thành lại lần nữa đánh phá được cấm kị, không phải có huyết mạch tiên tộc, chỉ có một bên tiên nhãn lục đạo nhưng lại liên tiếp mở ra tiên luân thiên chiếu, tiên luân thiên đạo, tiên luân thiên sinh, và hiện giờ hắn đã mở ra tiên luân thiên chú, chín cấm thuật lớn của tiên luân hắn đã mở được bốn loại.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành từ từ mở mắt, đôi mắt không chút gợn sóng, như giếng sâu không đáy càng thêm thâm sâu, đặc biệt là tiên nhãn bên mắt trái với sức mạnh thần bí hiển hiện cho dù một chủ nhân như hắn cũng không thể nào nắm bắt.
“Được lắm”, Long Ngũ ở bên ghé lại, chép miệng, mặt mày tấm tắc.
“Sự thực chứng minh nhân phẩm rất quan trọng”, Diệp Thành đứn dậy, nói với giọng đầy ý tứ.
“Ngươi ra vẻ cũng được lắm”, Long Ngũ xoa cằm.
“Thử uy lực của tiên luân thiên chú trước cái đã”, Diệp Thành mở tiên nhãn bên mắt trái, hắn ngắm chuẩn vào một cái cây ở cách đó không xa, chỉ cần là vật có linh thì đều dùng được đến tổ chú, dùng cái cây kia kiểm chứng là tốt nhất.
“Thiên chú”, sau tiếng hô của Diệp Thành, đồng lực tiên nhãn lan rộng, không gian chấn động.
Chỉ thấy cái cây ở cách đó không xa rung lên, trên thân cây xuất hiện một đạo ấn kí cổ xưa, nhanh chóng xâm nhập vào trong cây, còn cái cây đó cũng theo đó mà thay đổi, cho dù là thân cây hay lá cây đều trở nên khô héo bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, cho tới khi cái cây đó hoá thành tán tro bay đi.
Long Ngũ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiên luân thiên chú, uy lực quả nhiên không hề đơn giản.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn vẫn đang lảo đảo ở chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, khoé miệng còn có máu trào ra, “thiên chiếu tiêu hao thọ nguyên, thiên đạo tiêu hao tinh nguyên, thiên sinh tiêu hao bản nguyên, thiên chú này tiêu hoa nguyên thần, còn phản phệ của nó còn hơn cả thiên chiếu, đúng là đã đánh giá thấp cấm thuật tiên luân rồi”.