“Không thể kéo dài quá lâu”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù đạo thân của hắn mạnh nhưng cũng bị hạn chế bởi thời gian.
Hơn nữa động tĩnh ở đây quá lớn, rất có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, trong đó có Hoắc Tôn với Thái Âm Chi Thể và Cơ Tuyết Băng với Huyền Linh Chi Thể, cho dù Diệp Thành có kiêu căng hơn nữa cũng không dám đối đầu với hai người này.
“Không lãng phí thời gian nữa, một chiêu tuyệt sát đi”, Diệp Thành và đạo thân tâm linh tương thông, mà một chiêu tuyệt sát này được dung hợp từ cả hai người.
“Chết đi!”
Tiếng gầm của Nam Cung Thiếu một lần nữa vang vọng khắp bầu trời, nhất kiếm xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía đạo thân của Diệp Thành.
“Chết cho ta”, trong không gian hư vô, Diệp Thành ngự động Đại La Thần Đỉnh, áp lực năm mươi nghìn cân đè nén Nam Cung Thiếu, nhất kiếm đỉnh phong của hắn còn chưa thể chiến đấu thì hắn đã áp chế.
“Đáng chết”, cảm nhận được áp lực khủng khiếp, sắc mặt Nam Cung Thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng vào lúc này, đạo thân của Diệp Thành đã đột ngột ra chiêu.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.
Phụt!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.
Máu bắn ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.
Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.
Cảnh tượng này dừng lại trong phút chốc.
Người xem xung quanh đều sững sờ tại chỗ.
Nơi này trở nên yên tĩnh đến mức dù có tiếng kim rơi cũng có thể khiến người ta nghe thấu.
“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ?”, có người há miệng, vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc và chấn động: “Nam Cung Thiếu bị Tần Vũ giết rồi ư?”
“Sao… Sao có thể chứ?”
“Không có gì là không thể cả, theo ta thấy ngay từ đầu Tần Vũ đã che giấu thân phận, có lẽ thực lực của hắn đã cao hơn Nam Cung Thiếu từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn quá nổi bật nên cố tỏ ra mình yếu thôi”.
“Bây giờ xem ra đúng là Tần Vũ che giấu thực lực thật rồi”.
“Tên này thực sự là sát thủ trên bảng Phong Vân! Trước đó không lâu, đệ tử Phong Vân đã bị hắn giết hơn một nửa, sau đó còn giết Hầu Thiên Sát và đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, bây giờ lại tới Nam Cung Thiếu, tiểu tử này thật sự quá bá đạo!”
Hơn nữa động tĩnh ở đây quá lớn, rất có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, trong đó có Hoắc Tôn với Thái Âm Chi Thể và Cơ Tuyết Băng với Huyền Linh Chi Thể, cho dù Diệp Thành có kiêu căng hơn nữa cũng không dám đối đầu với hai người này.
“Không lãng phí thời gian nữa, một chiêu tuyệt sát đi”, Diệp Thành và đạo thân tâm linh tương thông, mà một chiêu tuyệt sát này được dung hợp từ cả hai người.
“Chết đi!”
Tiếng gầm của Nam Cung Thiếu một lần nữa vang vọng khắp bầu trời, nhất kiếm xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía đạo thân của Diệp Thành.
“Chết cho ta”, trong không gian hư vô, Diệp Thành ngự động Đại La Thần Đỉnh, áp lực năm mươi nghìn cân đè nén Nam Cung Thiếu, nhất kiếm đỉnh phong của hắn còn chưa thể chiến đấu thì hắn đã áp chế.
“Đáng chết”, cảm nhận được áp lực khủng khiếp, sắc mặt Nam Cung Thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Nhưng vào lúc này, đạo thân của Diệp Thành đã đột ngột ra chiêu.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.
Phụt!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.
Máu bắn ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.
Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.
Cảnh tượng này dừng lại trong phút chốc.
Người xem xung quanh đều sững sờ tại chỗ.
Nơi này trở nên yên tĩnh đến mức dù có tiếng kim rơi cũng có thể khiến người ta nghe thấu.
“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ?”, có người há miệng, vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc và chấn động: “Nam Cung Thiếu bị Tần Vũ giết rồi ư?”
“Sao… Sao có thể chứ?”
“Không có gì là không thể cả, theo ta thấy ngay từ đầu Tần Vũ đã che giấu thân phận, có lẽ thực lực của hắn đã cao hơn Nam Cung Thiếu từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn quá nổi bật nên cố tỏ ra mình yếu thôi”.
“Bây giờ xem ra đúng là Tần Vũ che giấu thực lực thật rồi”.
“Tên này thực sự là sát thủ trên bảng Phong Vân! Trước đó không lâu, đệ tử Phong Vân đã bị hắn giết hơn một nửa, sau đó còn giết Hầu Thiên Sát và đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, bây giờ lại tới Nam Cung Thiếu, tiểu tử này thật sự quá bá đạo!”