Phong ba qua đi, sòng bạc nhà họ Mục khi nãy rất náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Nghỉ ngơi thôi!
Diệp Thành chạy lên lầu ba, sau lưng hắn là từng ánh mắt kính nể, những ánh mắt đó đều là từ người của sòng bạc nhà họ Mục, cùng là người lắc xúc xắc, sao chênh lệch lại lớn như vậy?! Hơn ba mươi ván đều thắng, đây là điều chưa từng xảy ra từ khi sòng bạc nhà họ Mục kinh doanh đến giờ.
“Phúc tinh, đúng là phúc tinh!”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím cùng bước tới nghênh đón, trên mặt họ đều mang theo nụ cười.
“Đây là tiền của mọi người, còn ngọc bội này là của ta”, Diệp Thành ném túi đựng đồ ra, sau đó rất tự nhiên cất miếng ngọc kiếm được từ tên thanh niên áo trắng vào túi. Đó là một phần của Đế giác, là bảo vật vô giá, không phải thứ mà nguyên thạch có thể đo lường được.
“Diệp Thành tiểu hữu, đại tiệc dành cho ngươi đã được chuẩn bị rồi, nể mặt chúng ta mà ở lại dùng bữa nhé”, lão già áo tím cười ôn hoà.
“Uống rượu thì thôi không cần đâu, ta còn có chuyện phải làm”, Diệp Thành xua tay.
“Không phải ngươi muốn gặp Tử Linh công chúa sao? Cô ấy xuất quan rồi”, câu nói của Mục Uyển Thanh khiến Diệp Thành chợt dừng bước.
“Cô ấy còn có chút chuyện phải giải quyết, lát nữa sẽ tới”, Mục Uyển Thanh cười nhẹ.
“Vậy thì uống vài ly”, Diệp Thành ho khan, đi về phía phòng chữ Thiên.
“Thế mới đúng chứ!”, Mục Uyển Thanh nhanh chóng đi theo, hơn nữa còn thoải mái khoác tay lên vai Diệp Thành giống như một người chị, không có chút dè dặt nào của Thánh nữ.
Bây giờ tâm trạng Mục Uyển Thanh đang rất tốt, hôm nay Diệp Thành giúp họ kiếm được rất nhiều tiền, số nguyên thạch này có thể sánh với thu nhập của sòng bạc nhà họ Mục trong một năm, quả là một con số khổng lồ mà người thường không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên điều mà Mục Uyển Thanh quan tâm không phải là những viên nguyên thạch đó, mà là Diệp Thành đã giúp cô vượt qua khó khăn.
Hôm nay thu hoạch rất lớn, mấy lão bối của nhà họ Mục không hài lòng với cô cũng không còn gì để nói, nói cách khác cô có thể tiếp tục làm Thánh nữ nhà họ Mục, cũng có thể tiếp tục cai quản sòng bạc của nhà họ Mục, với quyền lực này, cô đã có thể bảo vệ Nhược Thiên Huyền Vũ.
Trong phòng chữ Thiên của sòng bạc nhà họ Mục, tiệc rượu đã được bày lên. Để tỏ lòng thành, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím đích thân tiếp đón, lấy Quỳnh Tương Ngọc Lộ đã ủ mấy chục năm ra chỉ để cảm ơn Diệp Thành.
Cảnh tượng rất sôi nổi, hai người coi Diệp Thành như khách quý.
Lại nhìn đến Diệp Thành, tuy đang uống rượu, thỉnh thoảng hắn cũng nói chuyện cùng hai người, nhưng lại không ngừng nhìn xuống thần hải của mình.
Trong thần hải, miếng ngọc vỡ đã ghép lại với Đế giác, khe hở lúc ghép lại cũng hoàn toàn biến mất, tuy Đế giác vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng đã trở nên rất phi thường, có những làn Đế uy thấp thoáng.
Đế giác quả nhiên không đơn giản!
Nhìn một hồi, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm.
Đế giác từng là một miếng ngọc cổ được khảm trên Đế binh, đã được Đế Đạo pháp tắc gột rửa, đương nhiên cũng được đạo tắc của Đế nuôi dưỡng, đã là vật vượt ngoài thế ngoại từ lâu.
Nhưng có lẽ ông trời không đành lòng, thứ này do Hoàng đế chế tạo nhưng lại vì kiếm Tru Tiên mà bị nứt vỡ, qua năm tháng dài đằng đẵng, không biết đã rơi xuống chỗ nào.
Ù!
Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành bỗng thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên.
Khi hắn nhìn vào thì thấy miếng Đế giác vỡ đã được gắn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, có lẽ vì Đế giác nên Hỗn Độn Thần Đỉnh bị ảnh hưởng, trở nên rung chuyển kịch liệt, càng thêm mộc mạc tự nhiên, vẫn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, không ngừng vọng lên trong thần hải của hắn, mang theo đạo uẩn vô thượng.
Thần hải của Diệp Thành rung lên, hắn cảm giác toàn thân đều được thông suốt, chính giờ phút này, nhận thức và cảm ngộ đại đạo của hắn lại tăng thêm một tầm cao mới.
Giây tiếp theo, Diệp Thành đặt ly rượu xuống, cả người tiến vào một ý cảnh huyền diệu và khó với tới, ý cảnh đó rộng lớn vô biên, tràn ngập những điều chưa biết khiến hắn không thể hiểu hết nhưng lại khiến hắn thay da đổi thịt trong niết bàn.
Póc!
Ở nơi nào đó dường như vang lên một âm thanh như này, lấy Diệp Thành làm trung tâm, một vầng hào quang có thể nhìn thấy bắt đầu lan ra vô tận.
Đột… Đột phá rồi?
Sự khác thường của Diệp Thành khiến Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đang uống rượu đều choáng váng.
Diệp Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi đó như một pho tượng bất động.
Đúng là hắn đã đột phá, từ ý cảnh huyền diệu đột phá lên cảnh giới Thiên tầng thứ tư, chính hắn cũng không phản ứng kịp, đây là một cơ duyên, càng là một may mắn, vận may này đến quá bất ngờ khiến hắn ngỡ ngàng.
Mục Uyển Thanh và lão già áo tím nhìn nhau rồi lại quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới.
Đây là quái thai gì vậy?!
Vẻ mặt hai người thay đổi liên tục, uống rượu mà cũng có thể đột phá cảnh giới?
Diệp Thành vẫn không nói gì, ngồi yên như vị tăng già đang thiền, toàn thân hắn có thần quang chói mắt lượn quanh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết qua bao lâu, thần quang trên người hắn mới từ từ hội tụ vào cơ thể, mà hắn cũng đã bình thường trở lại, khoé miệng mang theo ý cười, cầm ly rượu lên như không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm, chúng ta thương lượng chuyện này đi!”, thấy Diệp Thành đã bình thường trở lại, Mục Uyển Thanh ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
“Nói đi”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Ngươi có hứng thú với việc trở thành trưởng lão của nhà họ Mục ta không?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hy vọng.
“Có quyền lợi gì không?”, Diệp Thành không ngạc nhiên, dường như tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn.
“Đương nhiên có quyền lợi rồi”, nhìn thấy hy vọng, Mục Uyển Thanh lập tức nói ngay: “Ví dụ như nhà họ Mục sẽ mua cho ngươi một căn nhà ở tầng thứ ba, ví dụ như mỗi năm ngươi đều có thể nhận được một trăm nguyên thạch từ nhà họ Mục, ví dụ như nhà họ Mục có thể cung cấp pháp bảo, đan dược, mỹ nữ hay bí kíp cho ngươi”.
“Đúng là đãi ngộ rất cao”, Diệp Thành thở dài.
“Vậy ngươi có đồng ý làm không?”
“Ta không ở Chu Tước Tinh lâu, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ lại đi”.
“Không sao, không sao”, Mục Uyển Thanh cười vui vẻ, biết Diệp Thành không phải vật tầm thường, nhân tài có tiềm lực như vậy đương nhiên cô sẽ không bỏ qua.
“Nếu nhà họ Mục đã nể mặt ta như vậy, đương nhiên ta sẽ đồng ý rồi”, Diệp Thành mỉm cười, có tiền đương nhiên hắn sẽ không khách sáo.
“Thế là đúng rồi!”, Mục Uyển Thanh cười duyên dáng, có lẽ là quá vui mừng nên cô còn đích thân rót rượu cho Diệp Thành.
“Thánh nữ, Tử Linh công chúa đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì có giọng nói vang lên từ phía ngoài.
“Mau mời vào”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, Diệp Thành cũng đứng dậy theo, hắn hít một hơi thật sâu, sắp được gặp người chuyển kiếp, hắn cảm thấy hơi hồi hộp một cách khó hiểu, đến Tiểu Ưng trên vai hắn cũng vậy, đôi mắt ưng sáng lên sắc bén.
Chẳng mấy chốc, cửa mở ra, một người mặc đồ xanh đi vào, mái tóc tím như sóng nước, mỗi sợi tóc đều nhuốm thần hoa, trông cô như tiên nữ giáng trần, thánh khiết hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần.
Người đó không cần nói cũng biết chính là Tử Linh công chúa, công chúa duy nhất thuộc dòng chính nhà Chu Tước.
“Mục tỷ tỷ có chuyện gì mà gấp thế, ta vừa xuất quan đã gọi ta tới đây rồi?”, Tử Linh công chúa cười nhẹ rất êm tai, tựa như nốt nhạc tiên khúc nhảy nhót trên linh hồn người.
“Sao, không có chuyện gì thì không được gọi muội tới à?”, Mục Uyển Thanh bước tới nắm tay Tử Linh công chúa, trông hai người có vẻ rất thân thiết, có thể coi nhau như chị em.
“Bái kiến Tử Linh công chúa”, lão già áo tím bước lên, chắp tay cúi chào.
“Lão Mộc không cần đa lễ”, Tử Linh công chúa nhẹ nhàng cười bảo.
“Nào nào nào, để ta giới thiệu”, Mục Uyển Thanh kéo Tử Linh công chúa lại, chỉ vào Diệp Thành: “Đây là khách khanh trưởng lão mới được thăng chức của nhà họ Mục ta, còn tên huý thì cứ gọi hắn Diệp Thành là được”.
“Diệp Thành”, Tử Linh công chúa thì thầm, không biết vì sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, cô đã cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, như thể thanh niên trước mặt này là chiến hữu của cô từ rất nhiều năm trước.
Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đứng đó như một bức tượng đài, trên mặt mang theo nụ cười thăng trầm.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người thì hơi mờ mịt, một người thì lại cười thăng trầm.
“Vị đạo hữu này, có phải chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, vài ba giây sau khi im lặng, Tử Linh công chúa mới thử hỏi Diệp Thành.