Vùng trời bên đó đã thành một nơi hỗn loạn, thần quang bay lượn, sấm chớp rền vang giống như có người đang độ kiếp vậy. Khí và mây đan xen, lôi và điện uốn lượn che khuất tầm nhìn của mọi người, họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng mờ mịt đang chiến đấu.
Nhiều người đã mở Thông Thiên Nhãn, muốn vén mây để có thể nhìn rõ tình hình trận chiến, nhưng khi sử dụng Thông Thiên Nhãn đồng thời cũng phải chịu đựng cơn đau nhức ở mắt.
“Huynh đệ, rốt cuộc hai người các ngươi ai là Diệp Thành?”, Trần Vinh Vân trốn sau lưng đạo thân Tinh Thần, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
“Ta tên là Diệp Tinh Thần”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai.
“Hai người không phải là huynh đệ sinh đôi đấy chứ?”, Vi Văn Trác nhìn đạo thân Tinh Thần với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu không sao lại nói diện mạo của ngươi rất được người thích?”, đạo thân Tinh Thần nhìn Vi Văn Trác với vẻ nghiền ngẫm.
Ầm!
Khi ba người đang nói chuyện phiếm, phía xa đã vang lên tiếng sấm.
Toàn bộ Thái Nguyệt Thần Hải nứt ra, một bóng hình đẫm máu rơi xuống khiến cho không gian hư vô liên tục sụp đổ.
Là Hoắc Tôn!
Các khán giả lập tức nhìn ra người đó là ai, ánh mắt họ đổ dồn về hướng khác.
Đó là một biển hỗn độn, Diệp Thành đứng trên đó, từng bước đi về phía Hoắc Tôn mang theo tư thế ngạo nghễ nhìn đời.
Ta không tin! Không tin!
Vẻ mặt Hoắc Tôn vặn vẹo gớm ghiếc, hắn ta thiêu đốt Thái Âm bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại hơn.
Vậy thì đánh đến khi nào ngươi tin!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, di chuyển tới trước mặt Hoắc Tôn, nắm đấm màu vàng siết chặt, triện văn màu vàng lưu chuyển giữa các ngón tay, một quyền bá đạo vô song đánh nổ tung nửa người Hoắc Tôn, cảnh tượng cực kỳ thảm.
Hoắc Tôn lùi về sau, xương cốt va chạm, máu thịt lẫn lộn, thần quang óng ánh bao quanh cơ thể, nửa người bị nổ tung lại phục hồi, lông tơ toàn thân hấp thu sức mạnh Thái Âm, khơi dậy tiềm năng thần tàng.
A!
Hoắc Tôn gầm lên, tiếng gầm thét như vạn tiếng sấm rền, hư thiên phía sau rung chuyển kịch liệt, bốn tôn vật khổng lồ xuất hiện, đó là thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ, chiếm hết bốn phía trên hư thiên, kính hắn ta như vua.
Mượn sức của mình niết bàn sao?
Hai mắt Diệp Thành nóng rực, hắn không ngờ Hoắc Tôn lại được phúc trong hoạ, tiến lên một bước quan trọng.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành nhanh như chớp, sát kiếm sắc bén, một kiếm đâm xuyên hư thiên.
Hoắc Tôn hừ lạnh, giữa hai chân mày có một con mắt chợt mở ra, quét ra một khoảng thần huy xán lạn, ngưng tụ thành gương thần.
Rắc!
Nhát kiếm của Diệp Thành xuyên qua gương, nhưng uy lực của kiếm đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Chết đi!
Hoắc Tôn giơ tay, nhất chỉ bắn ra một tia thần mang, bay thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thường, hắn thi triển Thái Hư Na Di, chuyển đến vị trí khác khiến cho thần mang bá đạo kia bắn vào xương vai mình.
Đánh trúng một chiêu, Hoắc Tôn cầm kiếm lao thẳng tới định chém đầu Diệp Thành.
Thần Thương!
Diệp Thành hô lên, đầu mày có kim kiếm linh hồn bay ra.
Vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta đột nhiên lùi về phía sau, con mắt ở nơi đầu mày hoá thành vòng xoáy, hút lấy kim kiếm linh hồn.
Diệp Thành xông tới, hai mắt rực sáng, bắn ra hai đạo sấm sét.
Phá!
Hoắc Tôn hô lên, bí thuật sóng âm phá tan sấm sét, một kiếm chém ra suýt chút nữa giết được Diệp Thành.
Trả lại ngươi một quyền!
Diệp Thành đương nhiên sẽ không chịu đòn vô ích, hắn vung chưởng thành đao, chém ngay ngực Hoắc Tôn, rút ra hai khúc xương rồi bóp nát.
Trong một thoáng đối đầu, cả hai đều có lúc thắng lúc thua, thời gian chiến đấu tuy ngắn nhưng lại rất tàn khốc, nguy hiểm khiến khán giả theo dõi trận chiến không khỏi run sợ.
Trấn áp!
Hoắc Tôn đứng trên hư thiên, tay vung lên triệu hồi một dải Ngân Hà từ cửu thiên, quét ra chín mươi chín tấm bia đá.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chín mươi chín tấm bia thần hạ xuống từ mọi hướng trên hư thiên, bao vây Diệp Thành bên trong, trên mỗi tấm bia đều khắc phù văn, có khí Thái Âm lăng thiên trút xuống, mỗi luồng khí đều nặng như núi.
Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Hắn hung hãn cầm đại đỉnh xông lên, né tránh thần quang bắn ra từ bia đá, dùng đại đỉnh làm binh khí, đại đỉnh nặng như núi đập xuống khiến bia đá vỡ tan.
Như… như vậy cũng được hả?
Những người xem từ tứ phương trợn mắt há mồm.
Trên hư thiên, Diệp Thành cầm đại đỉnh dũng mãnh vô song, hắn đi tới đâu bia đá bị đập vỡ tới đó.
Sát trận do bia đá hợp thành xuất hiện lỗ hổng, Diệp Thành toàn thân đầy máu giống như giao long xông ra, lao tới nơi cách Hoắc Tôn mười trượng rồi vung đại đỉnh, Hoắc Tôn bị đánh văng ra ngoài.
Phụt!
Hoắc Tôn hộc máu, bay ra xa hàng trăm trượng, sau khi ngã xuống lại loạng choạng mười mấy bước mới đứng vững, xương cốt đều bị đánh gãy.
Giết!
Hoắc Tôn gào thét như sấm, hắn ta lại nhào tới trong tích tắc.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến lại tiếp tục, long trời lở đất, cảnh tượng còn đáng sợ hơn khi đạo thân đấu với Hoắc Tôn.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi rõ rệt, tất cả đồng loạt lùi về, trận chiến cấp độ như thế nếu tiến thêm một bước sẽ là vực sâu không đáy.
Hai người đều được truyền thừa huyết mạch bất hủ nhưng lại không hoàn chỉnh. Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể không hoàn chỉnh, Hoắc Tôn là Thái Âm Chân Thể không thuần tuý, huyết mạch tương đương, tu vi đồng đều, một người như thần vương cái thế, một người như chiến thần vô song, cả hai đang tranh hùng trên hư thiên.
Một màn này khiến những người theo dõi trận chiến đều lặng đi.
Các tu sĩ trẻ tuổi thì ảm đạm, đứng cùng hai người ấy, bọn họ đã định trước chỉ là làm nền.
Các lão bối tu sĩ thì thầm lắc đầu, không cần quay lại mấy trăm năm trước, dù với thực lực bây giờ của họ cũng vẫn bị hai người đó chèn ép.