Khốn khiếp!
Trên Bàn Long Hải Vực rộng lớn, vì tiếng gằn phẫn nộ mà dậy sóng.
Người gằn lên là lão tổ Huyết Linh, ông ta tỏ ra rất tức giận.
Không sai, ông ta may mắn có được ngọc giản, vận may cũng không kém hơn những người khác là bao.
Lại nhìn sang phía Thị Huyết Diêm La, người nào người nấy cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù bọn họ cũng muốn có món pháp khí kinh thiên động địa nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của lão tổ Huyết Linh thì bọn họ lại cảm thấy phấn khích.
Vả lại bọn họ đã nghĩ xong xuôi kết cục lý tưởng nhất rồi, đó chính là Huyết Linh lão tổ có thể dùng tới pháp khí ở cảnh giới thiên để địch lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, còn pháp khí ở cảnh giới Thiên cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng, trở thành pháp khí cảnh giới Thiên hoang tàn.
“Huyết Linh đạo hữu, mời”, Thị Huyết Diêm La cười u ám.
“Không cần ngươi phải nói”, Huyết Linh Lão Tổ bật cười lạnh lùng, ông ta tế gọi ra pháp khí cảnh giới Thiên.
Đó là thần đao huyết sắc với màu huyết sắc, có lôi điện xẹt qua, bên trên còn có huyết khí bao quanh, mỗi một luồng huyết khí đều kinh người và rất dày, bên trong còn có đạo tắc của tu sĩ ở cảnh giới Thiên trông rất bất phàm.
Những lão bối có mặt ở đây đều cảm nhận được sự khủng khiếp của pháp khí này, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Huyết Linh Thế Gia muôn đời vững mạnh.
Tương truyền, tiền bối của Huyết Linh thế gia cũng từng là một bá chủ của vùng đất này, ngược dòng thời gian, khi còn ở thời đại Sở Hoàng, pháp khí cảnh giới Thiên của Huyết Linh thế gia chính là một hung khí, không biết hút bao nhiêu máu của sinh linh.
Vù! Vù!
Khi tất cả còn đang kinh ngạc thì pháp khí với tên Huyết Linh Thần Đao đang rung lên, rất nhiều tu sĩ tu vi yếu đã không thể chịu được mà bịt tai lại.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Huyết Linh lão tổ dần dần bay lên, cứ thế bay lên tới ba mươi trượng mới dừng lại, nhìn vào hư không có thể thấy ông ta cầm Huyết Linh Thần Đao, có lẽ vì nhờ có Thần Đao nên trông ông ta không khác gì một vị Hoàng.
Mở cho ta!
Sau tiếng hô to dõng dạc, thần đao trong tay ông ta trảm xuống.
Vù!
Đao mang xuất hiện trông vô cùng chói mắt, có lẽ uy lực quá mạnh nên hư không nứt lìa, đao còn chưa trảm xuống thì Bàn Long Hải Vực đã chịu áp lực vô cùng lớn không thể nào ngăn lại, vết nứt cứ thế kéo dài ra.
Sắp va chạm rồi! Sắp va chạm rồi!
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua nhìn, đao mang cái thế đã tiếp cận rất gần với Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Vù!
Đao mang vang lên tiếng động kinh người, nó không vì Hỗn Độn Thần Đỉnh mà ngừng lại, cứ thế trảm xuống.
Ôi trời!
Hàng triệu người cùng há hốc miệng, tiếng nói vang lên đồng thời, đúng là kinh thiên động địa, suýt chút nữa khiến hư không sụp đổ.
Tiếp đó, mọi cảnh tượng và mọi động tĩnh đều hết sức dữ dội.
Vì Hỗn Độn Thần Đỉnh tránh đi nên huyết linh thần mang không có vật nào ngăn cản cho nên liên quân Bắc Sở gặp phải nghiệp lớn, nên biết rằng bọn họ đều đứng ở khoảng cách cách Hỗn Độn Thần Đỉnh không xa.
Một đao đỉnh phong của Huyết Linh lão tổ thật sự bá đạo, đại quân hàng triệu người cứ thế bị trảm mở ra đường máu, có quá nhiều người không kịp phản ứng lại nên hoá thành tàn tro ngay sau đao mang đó.
Không chỉ có vậy, Bàn Long Hải Vựcc ũng bị phân chia sau nhát đao này, làm dậy lên con sóng lớn cao hàng nghìn trượng.
Ngay lập tức, đại quân hàng triệu người chìm vào hỗn loạn.
Có thấy mới biết pháp khí cảnh giới Thiên mạnh tới mức nào, có thấy mới biết Huyết Linh Lão Tổ bá đạo ra sao. Một đao của ông ta chém ra khiến ít nhất hàng chục nghìn người bỏ mạng, không thiếu người bị mất đi tay hoặc chân.
Huyết Linh!
Phía Thị Huyết Diêm La né đi rồi lần lượt gằn lên, vì trong số những người chết thì đa phần là người của bọn họ.
“Chuyện nào cũng không thể trách ta. Sao ngươi không cấm cố đại đỉnh đó đi?”, bị chỉ trích, Huyết Linh Lão Tổ tức tối, ông ta rít lên chấn động thiên địa, trút hết bực dọc tạo ra luồng khí tích tụ đã lâu.
“Ta…”, cả nhóm lão bối nghe xong thì tức đến mức phun ra cả miệng máu, trong giây phút đó suýt chút nữa bọn họ đã định xông lên giết lão tiện nhân đó rồi.
“Ấy, ấy”, khi bầu không khí căng thẳng đang diễn ra thì có người hô lên chỉ về một hướng, “đại đỉnh đó đâu rồi?”
Chỉ một câu nói mà kéo theo ánh mắt của hàng triệu người, tất cả nhất loạt nhìn về một hướng, Hỗn Độn Thần Đỉnh kì dị kia không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, đám người đông nghịt thẫn thờ trong giây lát.
Giây phút sau đó, Bàn Long Hải Vực như bùng nổ, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp nơi.
Vậy là sao? Chạy rồi sao?
Vậy là sao? Trước đó bọn ta bị chủ nhân của ngươi chơi khăm chạy hết chỗ nọ tới chỗ kia, còn thứ khốn khiếp như ngươi cũng không hổ là linh khí của hắn, chơi khăm chúng ta xong thì bỏ chạy.
Khốn khiếp!
Tiếng gằn giọng mắng chửi liên tiếp vang lên khiến cả đại quân của các vị Vương và đại quân của hậu duệ các vị Hoàng đều run rẩy, người không biết còn tưởng rằng bên trong đang giết trâu mổ bò.
So với Bàn Long Hải Vực thì đầm Vô Vọng yên ắng hơn nhiều.
Trên mặt biển đen, Diệp Thành đứng dậy.
Sau một đêm hồi phục, thánh thể của hắn đã miễn cưỡng khoẻ lại, thế nhưng sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, hắn liên tục uống đan dược vì đầm Vô Vọng dị thường này chốc chốc lại hoá giải tinh khí và chân nguyên của hắn.
Nơi nào có đường ra?
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đưa mắt nhìn tứ phía thế nhưng những gì hắn có thể trông thấy chỉ là mặt biển đen không thấy bờ bến.
So với lúc ở cấm địa Hoang Mạc thì điểm khác chính là nơi này yên ắng đến kinh người, chí ít thì Hoang Mạc còn có cát vàng tàn sát ngày đêm.
Vả lại điều khiến vẻ mặt hắn khó coi nhất chính là bầu trời ở đầm Vô Vọng này cũng mang màu đen u ám, ở khoảng không tối tăm này, hắn vận chuyển Cửu Thiên Tinh Thần Quyết nhưng căn bản không thể nắm bắt được chút sức mạnh của vì sao nào, điều này có nghĩa là đầm Vô Vộng này không có sao.
Đây không phải là một tin tốt với hắn.
Mặc dù hắn có rất nhiều đan dược và linh thảo nhưng chỉ trong một ngày sẽ tiêu hao hết sạch, hắn cần nguồn cung cấp liên tục, chỉ cần kéo dài thời gian thì khí huyết hoang cổ thánh thể của hắn sẽ cạn kiệt và hắn sẽ phải bỏ mạng nơi này.
Ừm?
Khi Diệp Thành đang phân vân thì trên mặt biển yên tĩnh chợt xao động.
Hắn lập tức lùi về sau cầm chắc kiếm Xích Tiêu trong tay, đôi mắt hắn nheo lại nhìn chằm chằm vào khoảng cách cách đó mười mấy trượng.
Nơi đó có một trụ nước màu đen trỗi lên, dưới sự chứng kiến của Diệp Thành, nó hoá thành hình người, bóng hình hao gầy, mái tóc màu đen, khuôn mặt góc cạnh.
Diệp Thành lại lần nữa lùi về sau, hắn nheo mắt lại chỉ còn một đường vì người hoá ra từ làn nước đen đó giống hệt với hắn, điểm duy nhất khác biệt chính là Diệp Thành màu đen kia có đôi mắt đờ đẫn vô hồn, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm, giống như một thi thể vậy.
Vút!
Khi Diệp Thành còn đang cau mày thì Diệp Thành màu đen kia đã chém ra một nhát kiếm, kiếm mang di chuyển, thanh kiếm màu đỏ gạch, đó là kiếm Xích Tiêu.
Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức di chuyển, hắn bước ra vung tay chém ra một kiếm cái thế chém lìa mặt đất.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn cũng vung kiếm Xích Tiêu, một kiếm trảm diệt kiếm mang cái thế.
Bát hoang!
Ngay sau đó, Diệp Thành vung tay đánh ra một chưởng.
Thế nhưng điều khiến hắn cau mày đó là Diệp Thành màu đen kia cũng tung ra chưởng bát hoang, uy lực giống hệt với chưởng bát hoang của hắn.
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Diệp Thành thi triển thần thông do mình sáng tạo ra, Vạn Kiếm Quy Nhất với uy lực mạnh mẽ mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.
Có điều điều khiến hắn kinh ngạc đó là tên Diệp Thành kia cũng vung kiếm và chiêu mà hắn tung ra cũng là Vạn Kiếm Quy Nhất, giống với bát hoang chưởng, Vạn Kiếm Quy Nhất của hắn cho dù là tốc độ ra tay, sức mạnh, ý niệm, đạo tắc đều giống với Diệp Thành.
Phục chế vô điều kiện sao?
Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau.
Chỉ giao đấu ba chiêu nhưng hắn đã nhìn thấu manh mối, tên Diệp Thành đối diện có khả năng chiến đấu ngang với hắn, hắn có gì thì tên đó có nấy, bí thuật thần thông mà hắn biết thì tên kia cũng biết, đến cả kiếm Xích Tiêu mà hắn có tên kia cũng phục chế vô điều kiện.
“Đây là điểm đáng sợ của đầm Vô Vọng sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, “chiến với bản thân, nếu đánh thắng bản thân thì mới có thể ra ngoài”.
Diệp Thành chợt ngộ ra điều này nhưng độ khó thì thực sự khủng khiếp.
Nên biết rằng kẻ mà hắn phải đối đầu không chỉ là một tên Diệp Thành cùng cấp với khả năng chiến đấu ngang bằng mà còn có cả sức hút kinh người của đầm Vô Vọng, hắn không chỉ phải tác chiến mà còn phải trụ lại trong sự tiêu hao nhanh chóng.
So với hắn mà nói thì tên Diệp Thành kia hoàn toàn không mất gì.
Cho nên nếu lâu dần, cho dù hắn không bị tên Diệp Thành kia giết chết thì cũng bị đầm Vô Vọng này làm hao kiệt đến chết.
Phá thế nào?
Diệp Thành thầm nhủ, hắn lại lùi về sau vì tên Diệp Thành kia đã tấn công đến với đại chiêu tuyệt sát: Vạn Kiếm Phong Thần.