Phía này, Diệp Thành lảo đảo đi về phía căn phòng trọ mình đã thuê từ trước.
Phía trước, một bóng hình mặc y phục màu huyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc màu đỏ, móng tay rất dài, và quan trọng hơn cả là nụ cười của hắn cho người ta cảm giác rùng rợn.
Hắn chính là Huyết Đồng!
Từ xa, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, đây chính là người mà hắn luôn hiếu kỳ kể từ khi đại hội đấu đan diễn ra cho tới nay, cảm giác quen thuộc mà tên này để lại cho Diệp Thành khiến hắn vẫn luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu nhưng lại không nhớ rõ.
Cả hai người cứ thế đi đối đầu nhau nhưng lại lướt qua nhau.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, không biết từ bao giờ khi Huyết Đồng đi qua có một giọng nói khàn khàn vọng lại trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn đứng lại nhìn về phía Huyết Đồng và cũng trùng hợp tên Huyết Đồng kia quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo cái nhìn u ám và nụ cười rùng rợn.
Diệp Thành cau mày, hắn thu lại ánh mắt, quay người biến mất trong dòng người.
Quay về căn phòng nghỉ củ tu sĩ, hắn đóng chặt cửa phòng sau đó lật tay lấy ra huyền cương và huyết thiết, tiếp đó là kiếm Xích Tiêu.
Cuối cùng, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao lấy huyền cương, huyền thiết cùng kiếm Xích Tiêu, hắn vận chuyển Binh Khí Quyết, liên tục đẩy huyền cương và huyền thiết vào trong kiếm Xích Tiêu và nhanh chóng tôi luyện.
……
Đêm khuya, Cơ Tuyết Băng đứng trong một tiểu viên lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Phía sau cô ta có bóng đen lướt qua, lão già tóc xám lại lần nữa xuất hiện, đầu tiên lão hành lễ kính cẩn rồi mới hỏi bằng giọng thăm dò: “Thánh nữ, đã tra được thân phận thật sự của tên Trần Dạ đó rồi sao”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”, Diệp Thành khẽ nói bốn từ.
Đây chính là kiệt tác trong ba canh giờ của Diệp Thành. Ngoài việc tôi luyện kiếm Xích Tiêu ra thì hắn còn đúc ra một thanh linh kiếm cho Tịch Nhan, trong đó cũng có huyền thiết và huyền cương, thậm chí là bất phàm.
Phù!
Diệp Thành thu lại linh kiếm, hắn thở phào một hơi, lật người nhảy lên giường, không tới một phút hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Phía trước, một bóng hình mặc y phục màu huyết xuất hiện trong tầm mắt hắn, đó là một thiếu niên với mái tóc màu đỏ, móng tay rất dài, và quan trọng hơn cả là nụ cười của hắn cho người ta cảm giác rùng rợn.
Hắn chính là Huyết Đồng!
Từ xa, đôi mắt Diệp Thành nheo lại, đây chính là người mà hắn luôn hiếu kỳ kể từ khi đại hội đấu đan diễn ra cho tới nay, cảm giác quen thuộc mà tên này để lại cho Diệp Thành khiến hắn vẫn luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu nhưng lại không nhớ rõ.
Cả hai người cứ thế đi đối đầu nhau nhưng lại lướt qua nhau.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, không biết từ bao giờ khi Huyết Đồng đi qua có một giọng nói khàn khàn vọng lại trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn đứng lại nhìn về phía Huyết Đồng và cũng trùng hợp tên Huyết Đồng kia quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu kia mang theo cái nhìn u ám và nụ cười rùng rợn.
Diệp Thành cau mày, hắn thu lại ánh mắt, quay người biến mất trong dòng người.
Quay về căn phòng nghỉ củ tu sĩ, hắn đóng chặt cửa phòng sau đó lật tay lấy ra huyền cương và huyết thiết, tiếp đó là kiếm Xích Tiêu.
Cuối cùng, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao lấy huyền cương, huyền thiết cùng kiếm Xích Tiêu, hắn vận chuyển Binh Khí Quyết, liên tục đẩy huyền cương và huyền thiết vào trong kiếm Xích Tiêu và nhanh chóng tôi luyện.
……
Đêm khuya, Cơ Tuyết Băng đứng trong một tiểu viên lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Phía sau cô ta có bóng đen lướt qua, lão già tóc xám lại lần nữa xuất hiện, đầu tiên lão hành lễ kính cẩn rồi mới hỏi bằng giọng thăm dò: “Thánh nữ, đã tra được thân phận thật sự của tên Trần Dạ đó rồi sao”.
“Hạo Thiên Trần Dạ?”, Diệp Thành khẽ nói bốn từ.
Đây chính là kiệt tác trong ba canh giờ của Diệp Thành. Ngoài việc tôi luyện kiếm Xích Tiêu ra thì hắn còn đúc ra một thanh linh kiếm cho Tịch Nhan, trong đó cũng có huyền thiết và huyền cương, thậm chí là bất phàm.
Phù!
Diệp Thành thu lại linh kiếm, hắn thở phào một hơi, lật người nhảy lên giường, không tới một phút hắn đã chìm vào giấc ngủ.