“Cô sao vậy?”, Diệp Thành bất giác quỳ xuống, khuôn mặt thẫn thờ nhìn Nam Minh Ngọc Thu.
Nào ngờ, Nam Minh Ngọc Thu giây phút trước còn đang cười ngây dại thì lúc này đã kéo mạnh tay Diệp Thành.
“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, câu nói này được Nam Minh Ngọc Thu lặp lại nhiều lần: “Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết, ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết…”
Diệp Thành thẫn thờ, Nam Minh Ngọc Thu như hoá điên, cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Huyền Hoàng chưa chết, vậy ông ta đi đâu rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ông ấy chết rồi, ồ không đúng, ông ấy chưa chết, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, Nam Minh Ngọc Thu càng lúc càng trở nên rối bời, lời nói ra không thống nhất, cô cứ thế lẩm bẩm loạn ngôn.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, mới một lúc không gặp thôi mà Nam Minh Ngọc Thu lại ra bộ dạng thế này rồi.
Phía này, Nam Minh Ngọc Thu lại kéo Diệp Thành thật mạnh, vừa cười ngây dại vừa nói khẽ giọng một cách hết sức thần bí: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Phụ Hoàng của ta chưa chết, ông ấy thật sự chưa chết”.
Ôi trời đất!
Diệp Thành cứ thế bịt tai lại.
A….!
Nam Minh Ngọc Thu hét lên dữ dội, cô cuộn tròn người dưới tảng đá như thể rất sợ hãi, cơ thể run rẩy như người phát bệnh thần kinh, miệng lẩm bẩm liên hồi không dứt: “Không phải ta lấy, đừng lại đây, không phải ta lấy”.
Nhìn bộ dạng này của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành cảm thấy lạnh sống lưng, mọi thứ thật sự quá dị thường khiến người ta rợn tóc gáy.
“Không thể ở lại đây thêm nữa”, Diệp Thành quyết định, Nam Minh Ngọc Thu mất đi lí trí như vậy khiến hắn có lí do tin rằng bên trong Thập Vạn Đại Sơn còn có sự tồn tại đáng sợ hơn.
Ngay sau đó, Diệp Thành cõng theo Nam Minh Ngọc Thu, để cho tử khí trên cơ thể mình cũng bao lấy cô rồi mới đi về một hướng.
“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ta thật sự thấy Phụ Hoàng rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lại tiếp tục trạng thái điên loạn như ban nãy.
“Được rồi, được rồi, thấy rồi, ta tin rồi, được chưa?”
“Ta thấy Đông Hoàng, thấy Chiến Vương, ồ không đúng, là ma quỷ, đều là ma quỷ”.
Diệp Thành để tử khí bao quanh Nam Minh Ngọc Thu sau đó đi theo con đường mà khi hai người đi vào đây để ra ngoài, mỗi bước đi hết sức thận trọng.
………..
Trong đại điện rộng lớn của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình nhàn nhã nằm nghiêng người trên ghế, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười quái dị: “Tìm thấy bọn họ chưa?”
Nào ngờ, Nam Minh Ngọc Thu giây phút trước còn đang cười ngây dại thì lúc này đã kéo mạnh tay Diệp Thành.
“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, câu nói này được Nam Minh Ngọc Thu lặp lại nhiều lần: “Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết, ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết…”
Diệp Thành thẫn thờ, Nam Minh Ngọc Thu như hoá điên, cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó.
“Huyền Hoàng chưa chết, vậy ông ta đi đâu rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ông ấy chết rồi, ồ không đúng, ông ấy chưa chết, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, Nam Minh Ngọc Thu càng lúc càng trở nên rối bời, lời nói ra không thống nhất, cô cứ thế lẩm bẩm loạn ngôn.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, mới một lúc không gặp thôi mà Nam Minh Ngọc Thu lại ra bộ dạng thế này rồi.
Phía này, Nam Minh Ngọc Thu lại kéo Diệp Thành thật mạnh, vừa cười ngây dại vừa nói khẽ giọng một cách hết sức thần bí: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Phụ Hoàng của ta chưa chết, ông ấy thật sự chưa chết”.
Ôi trời đất!
Diệp Thành cứ thế bịt tai lại.
A….!
Nam Minh Ngọc Thu hét lên dữ dội, cô cuộn tròn người dưới tảng đá như thể rất sợ hãi, cơ thể run rẩy như người phát bệnh thần kinh, miệng lẩm bẩm liên hồi không dứt: “Không phải ta lấy, đừng lại đây, không phải ta lấy”.
Nhìn bộ dạng này của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành cảm thấy lạnh sống lưng, mọi thứ thật sự quá dị thường khiến người ta rợn tóc gáy.
“Không thể ở lại đây thêm nữa”, Diệp Thành quyết định, Nam Minh Ngọc Thu mất đi lí trí như vậy khiến hắn có lí do tin rằng bên trong Thập Vạn Đại Sơn còn có sự tồn tại đáng sợ hơn.
Ngay sau đó, Diệp Thành cõng theo Nam Minh Ngọc Thu, để cho tử khí trên cơ thể mình cũng bao lấy cô rồi mới đi về một hướng.
“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ta thật sự thấy Phụ Hoàng rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lại tiếp tục trạng thái điên loạn như ban nãy.
“Được rồi, được rồi, thấy rồi, ta tin rồi, được chưa?”
“Ta thấy Đông Hoàng, thấy Chiến Vương, ồ không đúng, là ma quỷ, đều là ma quỷ”.
Diệp Thành để tử khí bao quanh Nam Minh Ngọc Thu sau đó đi theo con đường mà khi hai người đi vào đây để ra ngoài, mỗi bước đi hết sức thận trọng.
………..
Trong đại điện rộng lớn của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình nhàn nhã nằm nghiêng người trên ghế, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười quái dị: “Tìm thấy bọn họ chưa?”