Nghe lời này, Diệp Thành vừa định xuống khỏi chiến đài chợt dừng lại nhìn Thần Tử Thần Tộc, rõ ràng biết tên này khích tướng nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
“Hoang Cổ Thánh Thể, lời khiêu chiến của ta ngươi có dám nhận không?”, Thần Tử Thần Tộc vẫn cười tôi dộc, hắn giống như một kẻ cao cao tại thượng nhìn từ trên cao xuống quan sát chúng sinh.
“Ta nhận”, Diệp Thành nói giọng điềm tĩnh, người hiểu hắn đều biết hắn càng trầm tĩnh thì càng đáng sợ, giống như một con sư tử bị đánh thức, hắn không thể nào chấp nhận được kẻ khác sỉ nhục huyết mạch thánh thể, cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác sỉ nhục hào quang của các bậc tiền bối.
“Được lắm”, Thần Tử Thần Tộc nhếch miệng cười, bước đi chậm rãi, hắn đứng đối diện với Diệp Thành, vặn cổ tự tin, “bản Thần Tử có thể đợi ngươi hồi phục”.
“Không cần”, Diệp Thành lãnh đạm đáp, cứ thế khước từ, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt đến.
“Ngông cuồng”, Thần Tử Thần Tộc cười lạnh, hắn giơ tay lên, nhất chỉ thần mang chỉ về phía trán Diệp Thành.
Thế nhưng điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Diệp Thành không né tránh cũng không phòng bị, cứ thế để mặc hắn đâm về trán mình, cùng đồng thời với lúc đó thì đòn công kích của Diệp Thành cũng đã tới, một chưởng tung ra khiến tên này phải quỳ dưới đất, một nửa thân thể nứt lìa, thần huyết choán mắt trào ra.
“Đây... đây là cách đánh gì vậy?”, những người quan sát thẫn thờ, người nào người nấy bất giác hít lên một hơi khí lạnh, phần trán còn có thần hải môn hộ môn, một khi có đòn công kích đánh vào thì sẽ liên quan đến nguyên thần, tất cả mọi người không ngờ rằng Diệp Thành lại có thể điên cuồng đến vậy, đây chẳng phải là hành động tự mình hại mình sao?
Diệp Thành quả thực điên cuồng, chiến thuật của hắn cũng quả thực khiến địch thương một mà khiến mình thương gấp bội.
Sự thực chứng minh đòn công kích này của hắn khiến Thần Tử Thần Tộc ở phía đối diện trở tay không kịp.
Mặc dù phần trán của hắn bị đâm xuyênn nhưng có Hỗn Độn Thần Đỉnh, đế giác, đan tổ long hồn và phượng hoàng tiên ngự bảo vệ nguyên thần, nhất chỉ thần mang kia của Thần Tử Thần Tộc còn lâu mới có thể khiến căn cơ của hắn bị thương.
So với hắn mà nói thì Thần Tử Thần Tộc thảm hại hơn nhiều, cả cơ thể suýt chút nữa bị Diệp Thành trảm lìa, nếu luận về thương thế thì hắn còn bị nặng hơn cả Diệp Thành, một chưởng của thánh thể không phải nói chơi.
Rầm! Rầm! Đùng!
Chiến đài mới xây liên tiếp vang lên tiếng nổ rầm trời, Thần Tử Thần Tộc bị thương, liên tục lùi về sau thở dốc nhưng Diệp Thành lại không cho hắn cơ hội này, hắn bám theo tên này như hình với bóng, Thần Tử Thần Tộc lùi một trượng hắn liền đuổi theo một trượng, một khi đuổi kịp thì tung luôn bí thuật thần thông.
Trận chiến diễn ra không bao lâu thì chiến đài đã nhuốm đỏ máu của Thần Tử Thần Tộc, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, cả cơ thể đều bị Diệp Thành trấn áp.
Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại điên cuồng như vậy, cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại có thể hung hãn bá đạo đến vậy, đường đường là Thần Tử Thần Tộc nhưng lại bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc cũng tỏ ra hết sức điên cuồng, hắn chịu một chưởng đau đớn từ Diệp Thành nên thi triển bí pháp bỏ chạy, cơ thể bị tàn phá nhanh chóng hồi phục, sức hồi phục phải nói là vô cùng bá đạo.
Đúng như lời của Thái Hư Cổ Long nói năm xưa, đòn công phạt của tiên tộc hết sức bá đạo, Ma tộc mạnh kungr khiếp còn lĩnh vực mà Thần tộc đáng tự hào chính là khả năng hồi phục, còn có cả những chủng tộc khác như Vu tộc, Yêu tộc, bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc, không phải ai cũng có thể so bì.
Trong lúc này, Thần Tử Thần Tộc đã dùng một tay kết ấn thi triển thần thông vô thượng.
Chỉ thấy cơ thể hắn run lên, hai luồng khói xanh bay ra hoá thành hai Thần Tử Thần Tộc, cho dù là khả năng chiến đấu, khí huyết hay đạo tắc căn cơ thì đều không hề kém so với bản thể.
“Nhất khí hoá tam thanh”, sắc mặt Diệp Thành cũng hết sức điềm tĩnh, hắn biết Thần Tử Thần Tộc dùng tới bí pháp nào, đó là thần thông thiên tắc của thần tộc, năm xưa Cơ Tuyết Băng khi còn là Huyền Linh Chi Thể cũng thông thạo thần thông này, Huyền Linh Chi Thể cũng là một nhánh của Thần tộc.
“Xong rồi, xong rồi, trận dung ba đánh một đấy”, những người quan sát đều run rẩy như nhìn ra Thần Tử Thần Tộc dùng tới bí pháp nhất khí hoá tam thanh, bí pháp này phải nói là vô cùng dị thường.
“Vết thương trước đó còn chưa lành, thánh thể không còn ở trạng thái đỉnh phong, một đánh ba, lần này chắc chắc xong đời rồi”, không ít lão tu sĩ vuốt râu nhìn Diệp Thành có phần lo lắng.
“Đúng là kích động”, có người lắc đầu bất lực, “Thần Tử Thần Tộc là sự tồn tại thế nào, đủ để có thể sánh ngang bằng với Đông Thần, thương thế còn chưa hồi phục đã ứng chiến, thánh thể chắc chắn sẽ bại”.
“Thánh thể là thần thoại cùng cấp vô địch, phải kết thúc thôi”, rất nhiều ngươi thở dài, “nếu trách thì chỉ trách Diệp Thành kia quá lỗ mãng, hành động theo cảm tính”.
“Giết”, trong tiếng bàn tán xôn xao, ba Thần Tử Thần Tộc vây lên, người nào người nấy mắt loé lên thần quang, có pháp khí bản mệnh bay ra khỏi thần hải, bọn họ hợp sức muốn trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, nhanh chóng hoá to lên, thân đỉnh dày dặn mà tự nhiên, có hàng độn giáp thiên tự tự xếp thành hàng, cùng bay lượn với đạo tắc, một cái đỉnh mà có thể chặn lại cả ba pháp khí bản mệnh của Thần Tử Thần Tộc, vả lại còn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Còn Diệp Thành, hắn lại lần nữa mở ra ma đạo vả lại còn hoá thành hàng trăm Diệp Thành, đây chính là hư ảnh phân thân, trước kia nó là thần thông của Bạch Dịch, đệ tử chân truyền của Cực Dương Tông, bí thuật này có thể thay đổi vị trí của bản thể và phân thân, trong trận so tài tam tông, Diệp Thành đã chịu không ít thiệt thòi về mình khi phải đối đầu với bí thuật này.
Chưa hết, mỗi một đạo hư ảnh phân thân giáng chân xuống đều có một phần thái cực thần đồ xuất hiện, khắc đầy trận văn, bao quanh chiến đài cả hàng nghìn trượng, có sức mạnh thần bí đang hồi phục.