Mới sáng sớm, Hằng Nhạc Tông đã kín người.
Hôm nay Hằng Nhạc Tông vô cùng náo nhiệt vì chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra cuộc so tài ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
Lúc này, các đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông đã túm năm tụm ba tụ họp về một bên, cuộc so tài ở ngoại môn cần báo danh, không phải tất cả các đệ tử đều tham gia, những người tu vi yếu sẽ không tự động chuốc hoạ vào thân.
Lúc Diệp Thành tới, nơi này đã có rất nhiều người đến, các đệ tử đi ra đi vào nhìn mà hoa mắt.
“Đây chính là Càn Khôn Các sao?”, Diệp Thành xoa cằm rồi ngẩng đầu nhìn.
Càn Khôn Các với linh khí dồi dào, trên đỉnh lầu các còn hiện lên bảo ấn Càn Khôn, linh quang rực rỡ. “Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn sải bước vào trong.
Đập vào mắt hắn là chiến đài rộng lớn cả trăm trượng, tứ phía xung quanh chiến đài mênh mông rộng rãi tới cả hàng nghìn trượng, cuộc so tài ở ngoại môn theo thường lệ đều được diễn ra ở đây.
“Mong trời cao bảo vệ, đừng để con gặp phải kẻ địch lợi hại”.
“Con không muốn ở ngoại môn thêm ba năm nữa đâu”.
“Thần linh ơi, chúc phúc cho con đi mà”.
Trên đường đi, Diệp Thành còn nghe thấy người ta xôn xao cầu nguyện, tên nào tên nấy chắp tay nhìn trời trông vẻ khẩn cầu lắm.
Sự xuất hiện của Diệp Thành kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người. Hiện giờ hắn là nhân vật nổi tiếng trong Hằng Nhạc Tông, hôm đó tam phong không muốn nhận hắn làm đệ tử, thế mà chỉ trong hai tháng trời, hắn đã trở thành nhân vật có tiếng tăm không ai không biết tới.
“Đừng để ta gặp phải hắn”.
“Ta cũng không muốn gặp hắn đâu”.
“Hắn là loại yêu nghiệt, ai gặp là đen đủi”.
Diệp Thành không quan tâm tới những lời nói này, hắn cứ thế đi về phía Càn Khôn Các.
Diệp Thành gặp một người rất quen, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Triệu Long của Địa Dương Phong sao?
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành, Triệu Long nghiến răng rít lên.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chẳng buồn tính toán tới tên này. Hôm đó, hắn đã đánh bại Triệu Long khi mới chỉ ở tầng ngưng khí thứ nhất, còn hiện giờ hắn đã ở tầng ngưng khí thứ chín, tu vi cao hơn Triệu Long, hiện giờ hắn và Triệu Long đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Bị Diệp Thành ngó lơ, Triệu Long rít lên, nhưng đành bất lực. Đệ tử chân truyền bị đánh liệt quá nửa người nên chẳng đủ tư cách tranh luận với Diệp Thành.
Phía trước, các đệ tử tiến tới báo danh cũng đã tự động nhường đường cho Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không khách khí, cứ thế tới trước trưởng lão mặc áo bào trắng với tên Lý Đạo Thông.
“Trưởng lão, con tới báo danh ạ”, Diệp Thành lên tiếng và lấy thẻ bài thân phận ra.
“Ngươi chính là Diệp Thành?”, Lý Đạo Thông liếc nhìn thẻ bài sau đó nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân mà xuýt xoa: “Đúng là nhân tài”.
“Trưởng lão quá khen ạ”.
“Ừm, giỏi lắm”, Lý Đạo Thông cười hiền từ, ông ta khắc tên Diệp Thành lên một miếng ngọc giản.
Sau khi báo danh xong, Diệp Thành mới quay người đi ra ngoài nhưng lại thấy rất nhiều người quen.
Đệ tử của Nhân Dương Phong đi thành đoàn tiến tới, dẫn đoàn là tên Giang Hạo, còn một bên là đệ tử của Địa Dương Phong, đương nhiên do Tử Sam dẫn đầu.
Đúng là kẻ thù gặp nhau luôn cảm thấy khó chịu. Khi đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong thấy Diệp Thành thì sắc mặt tên nào tên nấy tối sầm cả lại. Những ngày này đệ tử của hai núi có thể coi là mất hết thể diện cũng bởi Diệp Thành.
“Tiểu tử, tốt nhất cầu trời đừng gặp phải ta đi, nếu không thì ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”, Giang Hạo và Tử Sam tiến lên trước cười lạnh lùng nói.
“Đang đe doạ ta sao?”, Diệp Thành nhìn hai người bọn họ, ánh mắt sắc lạnh.
Khí tức trong cơ thể của cả ba tên không ngừng phô ra khiến người khác nhìn mà có cảm giác cả ba tên sắp nhảy vào đánh nhau đến nơi. “Đúng là náo nhiệt”, tiếng cười vang lên, Doãn Chí Bình khẽ phất quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành mà ánh mắt rõ vẻ căm thù.
Diệp Thành liếc Doãn Chí Bình, sát khí trong cơ thể hắn không hề che giấu nhưng cuối cùng hắn vẫn thu lại.
Việc Doãn Chí Bình đánh trọng thương Trương Phong Niên ngày hôm đó ở Giới Luật Đường hắn không bao giờ quên. Diệp Thành thề rằng sẽ có một ngày diệt con cẩu tạp chủng này.
“Sát niệm quá lớn, cho dù ngươi có mạnh thì cũng khó thành chính quả”, câu này vừa dứt, Diệp Thành không cần đưa mắt nhìn cũng biết người tới là ai. Ngoài Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ra thì chẳng ai nói câu này cả.
Tiếp sau đó có rất nhiều người tới, không thiếu người muốn báo thù Diệp Thành.
Cả đám người nhìn Diệp Thành giễu cợt như vậy khiến hắn trở nên nhỏ bé đi nhiều.
“Đang định đánh nhau sao?”, đệ tử tứ phía xôn xao bàn tán.
“Đây là Càn Khôn Các, đánh nhau ở đây có khác gì tìm tới cái chết”.
“Gì mà đã tắc cả đường vậy rồi chứ?”, tiếp sau đó là giọng nói chẳng mấy dễ chịu vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Người tới chính là đệ tử mặc đồ tím tay cầm búa vàng với vóc dáng vạm vỡ, toàn thân mang theo khí chất hào sảng.
Sự xuất hiện của người này khiến cho đệ tử xung quanh đều phải tròn mắt nhìn.
“Thủ đồ của Nhiệm Vụ Các, Hoắc Đằng”, ngay lập tức liền có người nhận ra.
“Ta nói mà, hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt”, phía sau Hoắc Đằng lại có năm người nữa xuất hiện khiến cho đệ tử xung quanh sáng mắt.
“Thủ đồ Linh Khí Các, Triệu Nham”.
“Thủ đồ Chấp Pháp Điện, Tiêu Cảnh”.
“Thủ đồ Linh Quả Viên, Ngọc Lâm”.
“Kia là Thủ đồ của Tàng Thư Các Lục Huyên Nhi sao?”
Sau khi ba người xuất hiện lại có một bóng hình đi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chính là Tề Nguyệt của Linh Đan Các.
Đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu của ngoại môn ngoài vị đó của Thiên Dương Phong thì đều đến đủ cả khiến Càn Khôn Các thêm phần náo nhiệt. Những người này có lẽ chỉ có thể tụ họp khi trận so tài ở ngoại môn diễn ra mà thôi.
“Có lẽ ngươi là Diệp Thành?”, Hoắc Đằng của Nhiệm Vụ Các đi đến rất tự nhiên, hắn chăm chú nhìn Diệp Thành.
Cũng giống với Hoắc Đằng, ánh mắt của những người còn lại cũng đổ dồn về phía Diệp Thành.
Khi Diệp Thành tới Hằng Nhạc Tông bọn họ đều bế quan, hai ngày trước vừa xuất quan thì nghe tới cái tên này nhiều nhất, lúc này thấy người thật, bọn họ đương nhiên sẽ hiếu kỳ rồi.
“Ta nói chỉ là tu vi Ngưng Khí mà ngươi còn không tin”.
“Giờ tin rồi, mặc dù là tu vi Ngưng Khí nhưng khí tức này không hề yếu hơn ta”.
“Tên tiểu tử này trông cũng thuận mắt đấy”.
Vài đệ tử ưu tú xoa cằm nhìn Diệp Thành khiến hắn mất tự nhiên.
Quả thực, sau khi đột phá lên tầng thứ chín vài ngày trước, hắn có tự tin có thể đấu đối kháng với đệ tử dưới cảnh giới Chân Dương, mười đệ tử đứng đầu ở ngoại môn mặc dù rất mạnh nhưng đều là cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, hoàn toàn nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó.
“Vậy thì tốt”, khuôn mặt lạnh lùng của Tề Nguyệt hiếm lắm mới hé nở nụ cười.
“Sao ta lại không thấy đệ tử đứng đầu trong mười đệ tử ngoại môn đâu nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Tề Nguyệt mà thắc mắc. . Đam Mỹ Hay
“Hắn à, ai mà biết được chạy đi đâu uống rượu rồi”, Tề Nguyệt nhướng vai sau đó rời đi.
“Còn có thời gian mà uống rượu sao?”, Diệp Thành nhướng mày rồi cũng sải bước đi.
Hôm nay Hằng Nhạc Tông vô cùng náo nhiệt vì chỉ còn một ngày nữa sẽ diễn ra cuộc so tài ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
Lúc này, các đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông đã túm năm tụm ba tụ họp về một bên, cuộc so tài ở ngoại môn cần báo danh, không phải tất cả các đệ tử đều tham gia, những người tu vi yếu sẽ không tự động chuốc hoạ vào thân.
Lúc Diệp Thành tới, nơi này đã có rất nhiều người đến, các đệ tử đi ra đi vào nhìn mà hoa mắt.
“Đây chính là Càn Khôn Các sao?”, Diệp Thành xoa cằm rồi ngẩng đầu nhìn.
Càn Khôn Các với linh khí dồi dào, trên đỉnh lầu các còn hiện lên bảo ấn Càn Khôn, linh quang rực rỡ. “Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn sải bước vào trong.
Đập vào mắt hắn là chiến đài rộng lớn cả trăm trượng, tứ phía xung quanh chiến đài mênh mông rộng rãi tới cả hàng nghìn trượng, cuộc so tài ở ngoại môn theo thường lệ đều được diễn ra ở đây.
“Mong trời cao bảo vệ, đừng để con gặp phải kẻ địch lợi hại”.
“Con không muốn ở ngoại môn thêm ba năm nữa đâu”.
“Thần linh ơi, chúc phúc cho con đi mà”.
Trên đường đi, Diệp Thành còn nghe thấy người ta xôn xao cầu nguyện, tên nào tên nấy chắp tay nhìn trời trông vẻ khẩn cầu lắm.
Sự xuất hiện của Diệp Thành kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người. Hiện giờ hắn là nhân vật nổi tiếng trong Hằng Nhạc Tông, hôm đó tam phong không muốn nhận hắn làm đệ tử, thế mà chỉ trong hai tháng trời, hắn đã trở thành nhân vật có tiếng tăm không ai không biết tới.
“Đừng để ta gặp phải hắn”.
“Ta cũng không muốn gặp hắn đâu”.
“Hắn là loại yêu nghiệt, ai gặp là đen đủi”.
Diệp Thành không quan tâm tới những lời nói này, hắn cứ thế đi về phía Càn Khôn Các.
Diệp Thành gặp một người rất quen, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Triệu Long của Địa Dương Phong sao?
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành, Triệu Long nghiến răng rít lên.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chẳng buồn tính toán tới tên này. Hôm đó, hắn đã đánh bại Triệu Long khi mới chỉ ở tầng ngưng khí thứ nhất, còn hiện giờ hắn đã ở tầng ngưng khí thứ chín, tu vi cao hơn Triệu Long, hiện giờ hắn và Triệu Long đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Bị Diệp Thành ngó lơ, Triệu Long rít lên, nhưng đành bất lực. Đệ tử chân truyền bị đánh liệt quá nửa người nên chẳng đủ tư cách tranh luận với Diệp Thành.
Phía trước, các đệ tử tiến tới báo danh cũng đã tự động nhường đường cho Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không khách khí, cứ thế tới trước trưởng lão mặc áo bào trắng với tên Lý Đạo Thông.
“Trưởng lão, con tới báo danh ạ”, Diệp Thành lên tiếng và lấy thẻ bài thân phận ra.
“Ngươi chính là Diệp Thành?”, Lý Đạo Thông liếc nhìn thẻ bài sau đó nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân mà xuýt xoa: “Đúng là nhân tài”.
“Trưởng lão quá khen ạ”.
“Ừm, giỏi lắm”, Lý Đạo Thông cười hiền từ, ông ta khắc tên Diệp Thành lên một miếng ngọc giản.
Sau khi báo danh xong, Diệp Thành mới quay người đi ra ngoài nhưng lại thấy rất nhiều người quen.
Đệ tử của Nhân Dương Phong đi thành đoàn tiến tới, dẫn đoàn là tên Giang Hạo, còn một bên là đệ tử của Địa Dương Phong, đương nhiên do Tử Sam dẫn đầu.
Đúng là kẻ thù gặp nhau luôn cảm thấy khó chịu. Khi đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong thấy Diệp Thành thì sắc mặt tên nào tên nấy tối sầm cả lại. Những ngày này đệ tử của hai núi có thể coi là mất hết thể diện cũng bởi Diệp Thành.
“Tiểu tử, tốt nhất cầu trời đừng gặp phải ta đi, nếu không thì ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”, Giang Hạo và Tử Sam tiến lên trước cười lạnh lùng nói.
“Đang đe doạ ta sao?”, Diệp Thành nhìn hai người bọn họ, ánh mắt sắc lạnh.
Khí tức trong cơ thể của cả ba tên không ngừng phô ra khiến người khác nhìn mà có cảm giác cả ba tên sắp nhảy vào đánh nhau đến nơi. “Đúng là náo nhiệt”, tiếng cười vang lên, Doãn Chí Bình khẽ phất quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành mà ánh mắt rõ vẻ căm thù.
Diệp Thành liếc Doãn Chí Bình, sát khí trong cơ thể hắn không hề che giấu nhưng cuối cùng hắn vẫn thu lại.
Việc Doãn Chí Bình đánh trọng thương Trương Phong Niên ngày hôm đó ở Giới Luật Đường hắn không bao giờ quên. Diệp Thành thề rằng sẽ có một ngày diệt con cẩu tạp chủng này.
“Sát niệm quá lớn, cho dù ngươi có mạnh thì cũng khó thành chính quả”, câu này vừa dứt, Diệp Thành không cần đưa mắt nhìn cũng biết người tới là ai. Ngoài Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ra thì chẳng ai nói câu này cả.
Tiếp sau đó có rất nhiều người tới, không thiếu người muốn báo thù Diệp Thành.
Cả đám người nhìn Diệp Thành giễu cợt như vậy khiến hắn trở nên nhỏ bé đi nhiều.
“Đang định đánh nhau sao?”, đệ tử tứ phía xôn xao bàn tán.
“Đây là Càn Khôn Các, đánh nhau ở đây có khác gì tìm tới cái chết”.
“Gì mà đã tắc cả đường vậy rồi chứ?”, tiếp sau đó là giọng nói chẳng mấy dễ chịu vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Người tới chính là đệ tử mặc đồ tím tay cầm búa vàng với vóc dáng vạm vỡ, toàn thân mang theo khí chất hào sảng.
Sự xuất hiện của người này khiến cho đệ tử xung quanh đều phải tròn mắt nhìn.
“Thủ đồ của Nhiệm Vụ Các, Hoắc Đằng”, ngay lập tức liền có người nhận ra.
“Ta nói mà, hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt”, phía sau Hoắc Đằng lại có năm người nữa xuất hiện khiến cho đệ tử xung quanh sáng mắt.
“Thủ đồ Linh Khí Các, Triệu Nham”.
“Thủ đồ Chấp Pháp Điện, Tiêu Cảnh”.
“Thủ đồ Linh Quả Viên, Ngọc Lâm”.
“Kia là Thủ đồ của Tàng Thư Các Lục Huyên Nhi sao?”
Sau khi ba người xuất hiện lại có một bóng hình đi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chính là Tề Nguyệt của Linh Đan Các.
Đệ tử nằm trong danh sách mười người đứng đầu của ngoại môn ngoài vị đó của Thiên Dương Phong thì đều đến đủ cả khiến Càn Khôn Các thêm phần náo nhiệt. Những người này có lẽ chỉ có thể tụ họp khi trận so tài ở ngoại môn diễn ra mà thôi.
“Có lẽ ngươi là Diệp Thành?”, Hoắc Đằng của Nhiệm Vụ Các đi đến rất tự nhiên, hắn chăm chú nhìn Diệp Thành.
Cũng giống với Hoắc Đằng, ánh mắt của những người còn lại cũng đổ dồn về phía Diệp Thành.
Khi Diệp Thành tới Hằng Nhạc Tông bọn họ đều bế quan, hai ngày trước vừa xuất quan thì nghe tới cái tên này nhiều nhất, lúc này thấy người thật, bọn họ đương nhiên sẽ hiếu kỳ rồi.
“Ta nói chỉ là tu vi Ngưng Khí mà ngươi còn không tin”.
“Giờ tin rồi, mặc dù là tu vi Ngưng Khí nhưng khí tức này không hề yếu hơn ta”.
“Tên tiểu tử này trông cũng thuận mắt đấy”.
Vài đệ tử ưu tú xoa cằm nhìn Diệp Thành khiến hắn mất tự nhiên.
Quả thực, sau khi đột phá lên tầng thứ chín vài ngày trước, hắn có tự tin có thể đấu đối kháng với đệ tử dưới cảnh giới Chân Dương, mười đệ tử đứng đầu ở ngoại môn mặc dù rất mạnh nhưng đều là cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, hoàn toàn nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó.
“Vậy thì tốt”, khuôn mặt lạnh lùng của Tề Nguyệt hiếm lắm mới hé nở nụ cười.
“Sao ta lại không thấy đệ tử đứng đầu trong mười đệ tử ngoại môn đâu nhỉ?”, Diệp Thành nhìn Tề Nguyệt mà thắc mắc. . Đam Mỹ Hay
“Hắn à, ai mà biết được chạy đi đâu uống rượu rồi”, Tề Nguyệt nhướng vai sau đó rời đi.
“Còn có thời gian mà uống rượu sao?”, Diệp Thành nhướng mày rồi cũng sải bước đi.