“Không ngờ ông ta vẫn còn sống, vẫn còn sống”, trên Linh Đan Sơn, tiếng kinh ngạc vang lên tạo thành làn sóng, rất nhiều người bất ngờ vì Mục Huyền Công vẫn còn sống.
“Nói vậy thì U Đô có hai tu sĩ Chuẩn Thánh rồi?”
“Không còn phải sợ Thanh Long Tinh xâm phạm nữa, hai tu sĩ Chuẩn Thánh trấn giữ, còn sợ gì nữa”.
“Chắc chắn là do Diệp Thành cứu, thần thông của hắn dị thường, đêm đó Diệp Thành đưa Mục Huyền Công đi, hiện giờ xem ra là thật, đây chính là chuyện đại hỉ của U Đô trong nghìn năm trở lại đây”.
“Khô Nhạc, không ngờ phải không?”, trong tiếng trầm trồ, Mục Huyền Công cười lạnh lùng nhìn sang Khô Nhạc.
“Không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc rít lên, đồng tử co lại chỉ còn bằng đầu mũi kim.
“Không có gì là không thể”, Mục Huyền Công bật cười lạnh lùng, “năm xưa tính kế hại ta, gieo chú ấn vào nhà họ Mục, bây giờ ngươi phải gặp báo ứng”.
“Không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc vẫn rít lên điên cuồng, có lẽ cho tới bây giờ ông ta mới thực sự hiểu được hoá ra ông ta mới là người bị lừa.
Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng ông ta phất áo bào, thoáng chốc biến mất.
Mục Huyền Công vừa đi, bóng người như thuỷ triều xông lên.
Không…không…không…!
Khô Nhạc sợ rồi, ông ta kinh hãi lùi về sau, ông ta thua rồi, đến cả quân bài cuối cùng cũng không còn tác dụng, Nhược Thiên Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Gia tộc Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Chín đại thế gia, người của U Đô sẽ tha cho ông ta sao?
Giết! Giết! Giết!
Trên Linh Đan Các vang lên tiếng gằn giọng, trong đó bao gồm cả đồ nhi của Khô Nhạc.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều tặc lưỡi, Khô Nhạc là người thế nào, luyện đan sư cấp bảy, đến cả Chu Tước lão tổ cũng phải kiêng dè vài phần, một người cao cao tại thượng giống như thần minh nhưng hiện giờ lại không khác gì một con chó.
Nghe tiếng hô hào giết chóc vang lên, khoé miệng Nhược Thiên Chu Tước khẽ hiện nụ cười.
Đây chính là kết quả mà bà ta mong muốn, ép vương bài của Khô Nhạc phải lật ngửa, kéo theo sự phẫn nộ của đám đông, vậy thì việc giết Khô Nhạc sẽ dễ dàng hơn nhiều, thứ nhất có thể ổn định lòng dân, thứ hai không sợ thế lực của Khô Nhạc liên thủ làm loạn.
Sự thực chứng minh bà ta đã thành công, vương bài của Khô Nhạc không còn, quả thực kéo theo sự phẫn nộ của đám đông.
Khô Nhạc chết rồi, đến cả chút cặn bã cũng không còn sót lại.
Khắp trời đều vang lên tiếng hắng giọng.
Hôm nay là thọ tiệc của Khô Nhạc và đúng nhưu Diệp Thành nói, nó đã biến thành lễ tang.
Mặc dù Khô Nhạc chết nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó.
Lúc này, những người cầu xin cho Khô Nhạc trước đó đã hoàn toàn quỳ phục trước đại điện của Linh Đan Các, người nào người nấy mặt mày sợ hãi hoang mang, chỉ sợ Nhược Thiên Chu Tước phẫn nộ kéo bọn họ chết chung với Khô Nhạc.
“Các ngươi khiến lão thân rất thất vọng”, Nhược Thiên Chu Tước lãnh đạm lên tiếng mang theo uy nghiêm của một vị lão tổ.
“Chúng con biết sai rồi, chúng con biết sai rồi”.
“Lão thân rất muốn biết trước đó nếu lão thân thật sự vung kiếm trảm Khô Nhạc thì các ngươi có liên thủ với nhau làm phản hay không?”
“Lão tổ minh xét, chúng con không dám”, bên dưới vang lên âm thanh đồng nhất.
“Không dám thì tốt”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng, “các ngươi cũng bị Khô Nhạc dụ dỗ, lão thân tạm thời cho các ngươi một cơ hội, còn binh quyền của các ngươi thì ta sẽ thu lại toàn bộ”.
“Đa…đa tạ lão tổ”, tất cả mọi người như được đại xá, bọn họ sợ hãi lau đi mồ hôi đầm đìa.
“Từ hôm nay trở đi U Đô sẽ không còn Linh Đan Các nữa”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa lên tiếng, “luyện đan sư của Linh Đan Các sẽ quy về Đan Phủ, còn nữa, nếu để ta biết còn ai có mưu đồ làm phản thì nhất định sẽ không tha”.
Nói rồi Nhược Thiên Chu Tước không quên liếc nhìn Nhạc Sơn, Nhạc Hải và những đồ đệ của Khô Nhạc, trong giọng nói mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Thánh.
Người của Nhạc Sơn run rẩy, vội vàng quỳ xuống, bọn họ đâu dám có mưu đồ làm phản, đến cả Khô Nhạc cũng mất mạng thì bọn họ lấy đâu ra sức mà làm phản, muốn sống thì phải yên phận.
Kịch hay kết thúc, ai về nhà nấy!
Nhược Thiên Chu Tước cất lời vang vọng khắp thiên địa.
Nghe vậy, những người tới đây chúc thọ, những người tới xem kịch đều rút lui, ai nấy tặc lưỡi, hôm nay thực sự là một màn kịch lớn, Linh Đan Các bị Đan Phủ trấn áp, Khô Nhạc bị Diệp Thành đánh bại, các thế lực ngầm bị tiêu diệt.
Biến cố hôm nay có thể coi là nghìn năm có một, sự kinh thế của Diệp Thành đã vượt qua giới hạn nhận thức của tất cả mọi người, nhiều năm tháng về sau Diệp Thành thay thế vai trò của Khô Nhạc vả lại còn làm tốt hơn Khô Nhạc.
Thiên địa của U Đô sắp thay đổi rồi!
Trong tiếng trầm trồ, rất nhiều người nhìn sang Diệp Thành.
Thế nhưng cũng có vài người sau khi nhìn Diệp Thành thì không quên nhìn sang một hướng khác.
Bọn họ nhìn gì vậy? Đương nhiên là nhìn những món quà mừng thọ mà bọn họ đã tặng.
Đã có rất nhiều người tỏ vẻ không cam, nếu biết hôm nay sẽ xảy ra cảnh này, có đánh chết bọn họ cũng không tặng quà cho Khô Nhạc, đó là món quà mà bọn họ phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của, cũng không biết mất bao nhiêu tinh lực tìm kiếm, đến bản thân cũng không nỡ dùng nhưng lại tặng không cho kẻ thù.
Xót xa! Khó chịu! Muốn khóc!
Rất nhiều người trước khi đi còn ôm ngực nhưng bọn họ lại chẳng còn mặt mũi nào mà lấy quà về.
Bọn họ không lấy không có nghĩa là không ai lấy.
Lúc này Diệp Thành đang cầm một túi gai đem từng món đồ bỏ vào trong, chỉ cần là thứ hắn muốn thì đương nhiên hắn sẽ nhét vào trong túi khiến Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công liên tục chép miệng.
Không thể phủ nhận những người tới đây chúc thọ Khô Nhạc đều là những người chịu chơi, tặng toàn bảo bối.
Phía Nhược Thiên Chu Tước đương nhiên sẽ không ngăn cản, Diệp Thành lúc này vừa giúp U Đô trừ khử đại địch nên vẫn cần được thưởng, so với việc trừ khử nội gián bên trong gia tộc Chu Tước thì những thứ này chẳng đáng là gì.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới chất đầy túi gai, hắn lảo đảo bước tới trước đại điện.
“Không lấy nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Còn không cuẩn bị để lão thân gặp sư tôn của ngươi sao?”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.
“Việc này vãn bối phải hỏi sư tôn đã”, Diệp Thành ho hắng, “trước đó vãn bối cũng nói với các vị rồi, sư phụ của ta tính khí không được dễ chịu cho lắm, không thích gặp người nào xinh đẹp hơn mình, lỡ tới gặp tiền bối rồi xảy ra xung đột thì không ổn”.
“Sư tôn của ngươi là nữ?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công thẫn thờ.
“Đại mỹ nữ”, Diệp Thành nói ý tứ.
“Đúng là mới mẻ”, vẻ mặt Nhược Thiên Chu Tước kì quái, nếu sư tôn của Diệp Thành tới giao đấu với bà ta thì mới hay ho.
“Tiểu hữu, nếu được thì vẫn mong vãn bối giới thiệu”, Mục Huyền Công nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hi vọng, “mặc dù U Đô nội trong giặc ngoài đã được trừ khử nhưng mối lo ngại vẫn còn, Chu Tước cần nhanh chóng độ thiên nhân ngũ suy nên sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong thời gian dài, Chu Tước Tinh cần hai tu sĩ Chuẩn Thánh trấn giữ”.
“Vãn bối hiểu”, Diệp Thành không cười đùa nữa, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nguyên thần của Nhược Thiên Chu Tước, quả thực đang hủ bại, thọ nguyên nhiều nhất chỉ còn lại không tới mười năm, không thể chậm trễ hơn được nữa.
“Vậy ngươi về trước đi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, “những ngày nay các thế lực của U Đô cần cải tổ lại, Đan Phủ lên tầng tám, đợi mọi việc kết thúc thì nói chuyện ta độ kiếp cũng chưa muộn”.