“Con đường của chúng ta còn rất dài”, Diệp Thành khẽ vỗ vai Chu Ngạo sau đó quay người đi vào đại điện.
“Tiểu tử, ta phát hiện ngươi biết cũng rất nhiều đấy”, Diệp Thành vừa đi vào trong đại điện, Cổ Tam Thông ngồi trên ghế đang lau thiết kiếm chợt liếc nhìn hắn, nói ý tứ: “Ngươi đang chơi quân bài tình cảm sao? Lần ngày ngươi tới là muốn Chu Ngạo quyết tâm bán mạng cho mình?”
“Người đừng có nói khó nghe như thế”, Diệp Thành ngồi bên cạnh Sở Linh, hắn xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh rồi mới thong thả nói: “Cho dù người có tin hay không thì con đã coi Chu Ngạo như huynh đệ và người nhà mình rồi”.
“Huynh đệ? Người nhà?”, Cổ Tam Thông nhướng mày, “nếu như có ngày hắn thật sự làm phản thì ngươi có còn coi hắn là huynh đệ hay người nhà không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau”.
“Ngươi lắm lý”, Cổ Tam Thông bĩu môi, ông ta lại lần nữa vùi đầu lau thiết kiếm của mình.
“Tin hay không tuỳ người”, Diệp Thành nhướng vai, nói rồi ông ta lại xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Sở Linh nhưng lại bị Sở Linh đẩy ra bằng vẻ mặt khó chịu.
“Nghe nói ngày mai ngươi định đi tham gia thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân?”, phía này, Chung Quy nhìn sang Diệp Thành.
“Một buổi náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu con được?”, Diệp Thành vặn vặn cổ, “con đã chuẩn bị cho ông ta một món quà bất ngờ từ lâu rồi, ngày mai con sẽ tới tặng, như vậy là hợp lý nhất”.
“Vậy có cần chúng ta tới trước xem xét tình hình cho ngươi không?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai, “ta cũng thích những nơi náo nhiệt”.
“Mọi người không cần đi”, Diệp Thành xua tay, “mọi người ở lại giúp Chu Ngạo kiểm soát Thanh Vân, còn Linh Chân Thượng Nhân con tự có sắp xếp”.
“Vậy thì cũng phải mang theo chút người đi cùng”, Chung Ly vội nói, “ta nghe nói Linh Chân Thượng Nhân mời rất nhiều tu sĩ có thế lực, ông ta là lão bối, trước nay có tham vọng ở Đại Sở, khả năng kêu gọi cũng không vừa, những người tới đó về cơ bản đều là những nhân vật tầm lão tổ, một mình ngươi đi thì không ổn, sẽ bị vây đánh mất”.
“Con đương nhiên sẽ không đi một mình”, Diệp Thành mỉm cười, “Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và thêm cả Thanh Vân mà chúng ta đang kiểm soát, thực lực của chúng ta đã mạnh mẽ rồi, lần này đương nhiên phải thay chiến lược, ông ta mời càng nhiều người thì cũng có địch lại nổi đội quân tu sĩ sao?”
“Muốn dùng tới đội quân tu sĩ, đây không phải là chiến lược mà ngươi vẫn thường dùng”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành, “hay là ngươi vốn đã muốn hé lộ thực lực của chúng ta?”
“Có ý cũng tốt mà không có ý cũng không sao, vì thời cơ đến rồi, có thể hiện chút thực lực cũng không vấn đề gì”, Diệp Thành toét miệng cười, “khả năng chiến đấu của trên sáu phần các thế lực ở Nam Sở đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, con còn sợ cái gì?”
“Nói cũng phải”, tất cả mọi người ngẫm nghĩ rồi thấy cũng hợp lý.
Ở Nam Sở, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên hiện giờ đã bị diệt, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, Thượng Quan ở Đông Nhạc, Bắc Chấn thế gia, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và nhà họ Hùng ở Nam Cương đều quy thuận Viêm Hoàng Hằng Nhạc, lúc này đến cả Thanh Vân Tông về cơ bản cũng đã trong tầm kiểm soát, hiện giờ bọn họ không còn đáng sợ như trước nữa, nếu xét về thế cân bằng với chúng ta thì chỉ còn có Chính Dương Tông mà thôi.
“Sau khi xử lý xong Thanh Vân Tông thì tiếp theo chính là Chính Dương Tông, ngày Nam Sở thống nhất không còn xa nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sau khi thống nhất Nam Sở ta có thể dành thời gian đi Bắc Sở du ngoạn vài ngày rồi”.
“Đừng quên dành thời gian tới Đan Thành”, Chung Quy trầm ngâm, “so với Thanh Vân thì ta thích tới Đan Thành hơn”.
“Đúng là vậy”, Diệp Thành không phủ nhận, “so về khả năng chiến đấu thì Đan Thành đương nhiên không bằng Thanh Vân Tông nhưng nếu như xét về khả năng kêu gọi thì cả Đại Sở này cũng không bằng Đan Thành. Một câu nói của luyện đan sư đương nhiên có sức nặng hơn tất cả”.
“Đan Thánh mà! Đương nhiên lời nói sẽ có trọng lượng”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi, “nếu như có được cả Đan Thành thì khả năng chiến đấu của chúng ta sẽ càng mạnh hơn nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi”.
“Việc ở đây xong xuôi thì sẽ tới Đan Thành”, Diệp Thành vươn vai đứng dậy, “con cũng nên đi tặng quà cho Linh Chân Thượng Nhân rồi, ông ta nhìn thấy có lẽ sẽ rất vui”.
Nói rồi, Diệp Thành bước ra khỏi đại điện, sau đó không quên truyền âm lại, “mọi người nhớ trông coi Thanh Vân thật kĩ càng, ngoài người của chúng ta thì không được để bất cứ ai ra ngoài và không được để bất cứ ai vào trong”.