Ù! Ù! Ù!
Hố đen không gian tối tăm rất yên tĩnh, nhưng âm thanh ù ù lại vang lên không ngớt.
Biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn trào, sức mạnh mạnh mẽ và cổ xưa, mang theo sức mạnh huỷ diệt và lôi điện chớp loé như du xà, rất hỗn loạn, từng làn đều cực kỳ nặng nề. May mà đây là hố đen không gian, nếu ở bên ngoài thì những nơi biển hỗn độn này đi qua, không gian sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Không biết đến khi nào Đại La Thần Đỉnh mới không rung lên nữa, yên lặng lơ lửng ở đó.
Mà Diệp Thành và ba đạo thân của hắn đã mệt lử, nửa quỳ ở đó thở hổn hển, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức.
Khí hỗn độn quá nặng, muốn thu thập sẽ mất rất nhiều sức lực.
“Nhanh lên, nhanh lên, ăn vào đi”, Diệp Thành đập nát một túi đựng đồ, lượng lớn đan dược linh dịch bay ra, dù Hoang Cổ Thánh Thể có khí huyết dồi dào nhưng cũng phải dùng đan dược để bổ sung khí nguyên.
Nhất khí hoá tam thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân không chút chậm trễ, điên cuồng ăn đan dược để đổi lấy khí nguyên dồi dào.
Không tới nửa canh giờ, bốn người lại mạnh mẽ đứng dậy, cả người tràn đầy khí lực, cùng nhau hợp sức điều khiển Đại La Thần Đỉnh, tiếp tục điên cuồng hút biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn.
Đây là cả một quá trình dài.
Hố đen không gian không phân biệt ngày đêm, nhưng thế giới bên ngoài đã là ba ngày ba đêm.
“Lão tử chờ đến hoa cũng tàn rồi”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long uể oải, đôi mắt đầy t máu nhìn chằm chằm chín phân thân của Diệp Thành, nó đã mong chờ ba ngày rồi.
Chín phân thân của Diệp Thành nghe câu này của nó liền nhún vai rất có nhân tính, như đang nói: Chúng ta cũng không có cách nào, mất liên lạc rồi.
“Ta phải ngủ một giấc đã, khi nào bản thể các ngươi về nhớ gọi ta dậy”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả người nằm bò ra đó ngủ thiếp đi, điều đáng nói là tiếng ngáy của nó thật sự như tiếng sấm.
Ba ngày nay, Đại Sở yên bình hơn rất nhiều.
Chính Dương Tông ra vẻ điều động binh tướng nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, cuối cùng vẫn ngừng công kích.
Nhưng càng như vậy, phía Thanh Vân Tông lại càng không dám lơi là cảnh giác, bình yên trước giông bão khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, nếu Chính Dương Tông điều động toàn bộ lược lượng thì bọn họ không trụ nổi.
Điều tra, tiếp tục điều tra cho ta!
Trong đại điện của Thanh Vân Tông, vẻ mặt Thanh Vân Lão Tổ vẫn u ám đáng sợ như vậy.
Đã ba ngày trôi qua, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ nào đã hãm hại mình, mặc dù rất nhiều dấu hiệu đều đang hướng vào Hằng Nhạc Tông nhưng lại không có chứng cứ xác thực.
Lại nhìn Hằng Nhạc Tông, tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong lại đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho động thái lớn.
Trong ba ngày qua, họ đã không chỉ một lần suy luận nghĩ tới cảnh tiêu diệt chín đại lão tổ của Thanh Vân, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cũng đã chọn hơn mười địa điểm phục kích có lợi.
Họ rất chú trọng bước đi táo bạo này.
Trong ba ngày, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Hùng, nhà Tư Đồ, nhà Thượng Quan đã được gọi đến đại điện Hằng Nhạc Tông, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Phịch! Phịch!
Trong hố đen không gian, Diệp Thành và ba đạo thân lại lần nữa kiệt sức.
Lần này, nhất khí hoá tam thanh đạo thân biến mất, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng mệt mỏi trở lại nguyên hình, bay về đan hải của Diệp Thành.
Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng không vô ích, sau ba ngày chăm chỉ làm việc, biển hỗn độn đã hoàn toàn bị hút vào trong Đại La Thần Đỉnh.
Nào!
Sau tiếng hô hân hoan vui mừng của Diệp Thành, Đại La Thần Đỉnh rung lên, lơ lửng trước mặt hắn.
Đại La Thần Đỉnh hôm nay mới thực sự phi thường, nó vẫn vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên như trước, độn giáp thiên tự phía trên tự xếp thành hàng bao quanh, đan xen với thiên âm đại đạo, từng làn khí hỗn độn tràn ra từ bên trong, hoà quyện vào nhau tạo thành thác hỗn độn, liên tục lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh.
Không tệ!
Diệp Thành xoa cằm, đi vòng quanh Đại La Thần Đỉnh, khoé miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi đi quanh vài vòng hắn mới dừng lại, nhìn vào bên trong Đại La Thần Đỉnh.
Đập vào mắt hắn là cả một vùng hỗn độn, đó là biển hỗn độn với sức mạnh thần bí bao la mà cổ xưa, trong đó còn có lôi điện chớp loé như du xà bay qua, ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt khiến lòng người sợ hãi.
Ngoài ra hắn còn thấy thấp thoáng một số dị tượng trong đỉnh, đó là thiên địa do hỗn độn hoá thành, có bốn dị tượng thần thú đan xen: thần long bay lượn, phượng hoàng hí gào, bạch hổ gầm thét, huyền vũ thác lộ…
“Hỗn độn thật kỳ diệu!”, Diệp Thành không khỏi cảm thán, dị tượng như ẩn như hiện dù là Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu: “Nhặt được bảo bối rồi”.
“Bây giờ ta sẽ luyện hoá các ngươi”.
“Để chào đón các ngươi, ta quyết định đổi tên cho Đại La Thần Đỉnh thành Hỗn Độn Thần Đỉnh”, Diệp Thành sờ cằm cười khà khà: “Ừm, cái tên này rất lợi hại, ta thích”.
“Đi thôi!”, Diệp Thành tâm trạng rất tốt, phất tay cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi.
Trước khi đi, hắn còn liếc nhìn thế giới đen như mực mà yên tĩnh hiu quạnh này một lượt.
Nơi đây là một nơi đầy rẫy những nguy hiểm và cơ hội, ma huyết lần trước và biển hỗn độn lần này, có cái nào không phải đại bảo bối.
Chỉ là sự yên tĩnh chết chóc ở đây khiến Diệp Thành cảm thấy rất không an toàn, dù hắn biết ở một góc nào đó trong đây còn có nhiều bảo bối hơn nữa, nhưng hắn không dám chen vào, bởi vì nơi đây có quá nhiều nguy hiểm chưa biết.
Lòng nghĩ vậy, hắn đã mở Tiên Luân Nhãn ra.
Nhưng khi hắn định sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để ra khỏi hố đen không gian thì một giọng nói cực kỳ yếu ớt vang lên từ nơi sâu trong bóng tối: “Tiểu hữu, cứu ta với”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, lập tức dỏng tai lên, hắn chắc chắn mình không nghe nhầm, bởi vì giọng nói này ẩn chứa bí pháp, vang vọng bên tai hắn không ngừng chứ không phải hư ảo, rất chân thực.
“Trong hố đen không gian này còn có sinh vật sống ư?”, Diệp Thành đột nhiên nhìn chung quanh tối đen như mực.
“Tiểu hữu, cứu… cứu ta”, ngay sau đó giọng nói yếu ớt ấy lại vang lên, để Diệp Thành tìm ra phương hướng phát ra âm thanh chuẩn xác.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, mở Tiên Luân Nhãn nhìn về phía đó, dường như có thể xuyên qua bóng tối vô tận nhìn thấy một người gầy như que củi đang khoanh chân ngồi đó.
Khi Diệp Thành nhìn về phía đó, ông ta không lên tiếng nữa, có vẻ hai tiếng truyền âm khi nãy đã rút hết chút sức lực cuối cùng của ông ta.
Ánh mắt Diệp Thành loé lên, hắn trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, từ từ lại gần, đi được ba nghìn trượng hắn mới dừng lại, bởi vì hắn chỉ còn cách người đó mười trượng.
Từ khoảng cách gần thế này, Diệp Thành đã thấy rõ hơn, quanh thân người này đầy tử khí, ông ta rất già, gầy gò da bọc xương, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, toàn thân phủ đầy bụi, không nhúc nhích, thoạt nhìn ai không biết còn tưởng là tượng đá ấy chứ!
Không phải nói nhiều, người này thảm thương cũng có phần giống với Khương Thái Hư năm đó.
“Đây là người từ thời đại nào không biết!”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn có thể khẳng định ông ta đã mắc kẹt trong hố đen không gian này rất lâu rồi, vì nơi đây không có linh khí để bổ sung năng lượng nên mới bị rút cạn thành bộ dạng này.
“Coi như làm việc thiện đi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, giơ tay phóng thần quang màu vàng vào cơ thể người đó, giúp ông ta bảo vệ tâm mạch đã cực kỳ yếu ớt.
Sau đó hắn vươn bàn tay to, đặt người đó vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, đúng không?”, Diệp Thành nói xong liếc nhìn niệm thân của Đại Nhật Như Lai trong thần đỉnh, nhưng niệm thân ấy chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng quan tâm.