Cảnh tượng xảy ra quá nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều sáng mắt lên, không ngờ Diệp Thành còn có thể có một cú lội ngược dòng khi ở thế bị chèn ép như vậy, điều này khiến rất nhiều người có một dự cảm rằng Diệp Thành sắp…phản công rồi.
Quả nhiên, sự thực chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng, một chưởng của Diệp Thành đánh lùi Doãn Chí Bình và hắn giống như con vượn dữ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, liên tiếp tung ra bát hoang chưởng đánh về phía Doãn Chí Bình.
Rầm!
Sau đó Doãn Chí Bình dừng lại với thân hình thảm hại, hắn dẫm tới mức một ngọn núi sụt lún.
Được! Được lắm!
Doãn Chí Bình bật cười tôi độc: “Như vậy mới thú vị, Diệp Thành, xem ra ngươi có thể mang lại nhiều thú vui cho ta đấy”.
Nói rồi, một tay của hắn giơ lên trời, năm ngón tay xoè ra hướng vào hư không rồi mới nắm thật chặt: “Thiên Long Bát Bộ”.
Gừ! Gừ! Gừ!
Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét vang vọng, tám đạo long ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống gào thét hướng về phía Diệp Thành.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra Bá Long Đao, hắn không lùi mà tiến, cứ thế tiến lên trước sát phạt, một đao chém ra một đạo long ảnh, lật tay lại tung một chưởng khiến đạo long ảnh thứ hai tan biến, tiếp đó, một chân của hắn đạp tan đạo long ảnh thứ ba.
Gừ!
Năm đạo long ảnh còn lại bay từ tứ phương tám hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành hắng giọng, đám mây tiên hoả mà hắn dẫm lên hình thành một biển lửa thổi bùng về tứ phương khiến năm đạo long ảnh kia bị nhấn chìm trong hư không.
“Không biết ngươi có tiếp được chiêu tiếp theo không?”, tám đạo long ảnh bị tiêu diệt liên tiếp, Doãn Chí Bình phẫn nộ nhưng lại bật cười, hắn đã nhanh cóng xoè năm ngón tay hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành cứ thế đứng dậy, sau đó hắn tung ra một chưởng Bát Hoang khiến ngọn núi hư ảo khổng lồ kia vỡ tan.
“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn chỉ vào không gian.
Đột nhiên, bầu trời trở nên u ám hiện ra từng ngôi sao lấp lánh, từng ngôi sao lấp lánh bay xuống như một cơn mưa, cảnh tượng hùng tráng tuyệt đẹp nhưng mỗi một ánh sáng đều vô cùng đáng sợ, nó mang theo khả năng đâm xuyên kinh người.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Quả nhiên, sự thực chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng, một chưởng của Diệp Thành đánh lùi Doãn Chí Bình và hắn giống như con vượn dữ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, liên tiếp tung ra bát hoang chưởng đánh về phía Doãn Chí Bình.
Rầm!
Sau đó Doãn Chí Bình dừng lại với thân hình thảm hại, hắn dẫm tới mức một ngọn núi sụt lún.
Được! Được lắm!
Doãn Chí Bình bật cười tôi độc: “Như vậy mới thú vị, Diệp Thành, xem ra ngươi có thể mang lại nhiều thú vui cho ta đấy”.
Nói rồi, một tay của hắn giơ lên trời, năm ngón tay xoè ra hướng vào hư không rồi mới nắm thật chặt: “Thiên Long Bát Bộ”.
Gừ! Gừ! Gừ!
Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét vang vọng, tám đạo long ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống gào thét hướng về phía Diệp Thành.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra Bá Long Đao, hắn không lùi mà tiến, cứ thế tiến lên trước sát phạt, một đao chém ra một đạo long ảnh, lật tay lại tung một chưởng khiến đạo long ảnh thứ hai tan biến, tiếp đó, một chân của hắn đạp tan đạo long ảnh thứ ba.
Gừ!
Năm đạo long ảnh còn lại bay từ tứ phương tám hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành hắng giọng, đám mây tiên hoả mà hắn dẫm lên hình thành một biển lửa thổi bùng về tứ phương khiến năm đạo long ảnh kia bị nhấn chìm trong hư không.
“Không biết ngươi có tiếp được chiêu tiếp theo không?”, tám đạo long ảnh bị tiêu diệt liên tiếp, Doãn Chí Bình phẫn nộ nhưng lại bật cười, hắn đã nhanh cóng xoè năm ngón tay hướng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành cứ thế đứng dậy, sau đó hắn tung ra một chưởng Bát Hoang khiến ngọn núi hư ảo khổng lồ kia vỡ tan.
“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn chỉ vào không gian.
Đột nhiên, bầu trời trở nên u ám hiện ra từng ngôi sao lấp lánh, từng ngôi sao lấp lánh bay xuống như một cơn mưa, cảnh tượng hùng tráng tuyệt đẹp nhưng mỗi một ánh sáng đều vô cùng đáng sợ, nó mang theo khả năng đâm xuyên kinh người.
Thiên Canh Kiếm Trận.