Phái khác thì vẫn do dự, giữ thái độ trung lập.
“Thánh chủ quả là cao tay!”, lão tổ nhà họ Tô bên phía Viêm Hoàng cảm thán, dường như cách rất xa cũng nghe được âm thanh thảo luận nội bộ của Thiên Hoàng.
“Quả thật rất cao tay”, Cổ Tam Thông vuốt râu đắc ý: “Thể hiện sức chiến đấu và thiên phú đáng kinh ngạc của mình trước đại quân Thiên Hoàng, để mọi người cảm thấy đi theo Viêm Hoàng sẽ có tương lai tươi sáng hơn”.
“Không chiến mà thu phục được quân, đây là chiến thuật đánh trận đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhẹ: “Nội bộ Thiên Hoàng đã phân thành nhiều phe phái, cho dù bây giờ Viêm Hoàng và Thiên Hoàng khai chiến thì Viêm Hoàng cũng có từ sáu đến tám phần thắng”.
“Đâu chỉ là tám phần”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười vui vẻ: “Đại quân của Thiên Hoàng có hơn tám phần là người cũ của Viêm Hoàng, những người đó ít nhất cũng có năm phần không muốn khai chiến với Viêm Hoàng, như vậy khả năng thắng của Viêm Hoàng phải trên chín phần”.
Ù ù ù!
Khi mọi người còn đang thảo luận thì Diệp Thành bên này đã biến đổi hình thái của tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.
Chân trái của hắn hơi khuỵu lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu tím, choán mắt người nhìn.
Đột nhiên hắn lại vào trạng thái huyền diệu đó.
Đó là hình ảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Chung Quy ở trên cao, thần quang vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?
Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.
“Diệp Thành, một chiêu quyết định thắng bại đi!”, trên hư không cao vút truyền tới tiếng rống giận của Chung Quy, thanh sát kiếm trong tay ông ta đã rung lên khó có thể không chế, vô số sấm sét đã ngưng tụ đến cực điểm, thật sự như một thanh thần kiếm sấm sét.
“Tới đi!”, Diệp Thành hô vang, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, đó chính là tín niệm tất thắng.
Dưới sự chú ý của mọi người, Chung Quy và Diệp Thành bắt đầu xuất chiêu.
Thiên Kiếm Thần Phạt!
Chung Quy chợt vung thần kiếm sấm sét lên chỉ vào Diệp Thành bên dưới, một đạo lôi kiếm không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên hạ, nghiền nát từng tấc không gian.
Nhất tiễn cách thế!
Diệp Thành hô lên, buông lỏng dây cung, thần tiễn sấm sét màu tím bắn thẳng lên trời, xuyên thủng cả hư không mang theo uy lực vô song, huỷ diệt thiên hạ.
“Thánh chủ quả là cao tay!”, lão tổ nhà họ Tô bên phía Viêm Hoàng cảm thán, dường như cách rất xa cũng nghe được âm thanh thảo luận nội bộ của Thiên Hoàng.
“Quả thật rất cao tay”, Cổ Tam Thông vuốt râu đắc ý: “Thể hiện sức chiến đấu và thiên phú đáng kinh ngạc của mình trước đại quân Thiên Hoàng, để mọi người cảm thấy đi theo Viêm Hoàng sẽ có tương lai tươi sáng hơn”.
“Không chiến mà thu phục được quân, đây là chiến thuật đánh trận đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhẹ: “Nội bộ Thiên Hoàng đã phân thành nhiều phe phái, cho dù bây giờ Viêm Hoàng và Thiên Hoàng khai chiến thì Viêm Hoàng cũng có từ sáu đến tám phần thắng”.
“Đâu chỉ là tám phần”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười vui vẻ: “Đại quân của Thiên Hoàng có hơn tám phần là người cũ của Viêm Hoàng, những người đó ít nhất cũng có năm phần không muốn khai chiến với Viêm Hoàng, như vậy khả năng thắng của Viêm Hoàng phải trên chín phần”.
Ù ù ù!
Khi mọi người còn đang thảo luận thì Diệp Thành bên này đã biến đổi hình thái của tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.
Chân trái của hắn hơi khuỵu lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu tím, choán mắt người nhìn.
Đột nhiên hắn lại vào trạng thái huyền diệu đó.
Đó là hình ảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn. Chung Quy ở trên cao, thần quang vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?
Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.
“Diệp Thành, một chiêu quyết định thắng bại đi!”, trên hư không cao vút truyền tới tiếng rống giận của Chung Quy, thanh sát kiếm trong tay ông ta đã rung lên khó có thể không chế, vô số sấm sét đã ngưng tụ đến cực điểm, thật sự như một thanh thần kiếm sấm sét.
“Tới đi!”, Diệp Thành hô vang, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, đó chính là tín niệm tất thắng.
Dưới sự chú ý của mọi người, Chung Quy và Diệp Thành bắt đầu xuất chiêu.
Thiên Kiếm Thần Phạt!
Chung Quy chợt vung thần kiếm sấm sét lên chỉ vào Diệp Thành bên dưới, một đạo lôi kiếm không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên hạ, nghiền nát từng tấc không gian.
Nhất tiễn cách thế!
Diệp Thành hô lên, buông lỏng dây cung, thần tiễn sấm sét màu tím bắn thẳng lên trời, xuyên thủng cả hư không mang theo uy lực vô song, huỷ diệt thiên hạ.