Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng muốn dùng lại mánh khoé cũ sử dụng Di Thiên Hoán Địa, nếu trong giây tiếp theo, Diệp Thành và Thái tử Kim Ô đổi vị trí, vậy người chịu một gậy của Tiểu Viên Hoàng không phải là Diệp Thành, mà là Thái tử Kim Ô, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, nhất định sẽ bị thương nặng.
Nhưng là, tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc, Diệp Thành đã dùng Di Thiên Hoán Địa, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí trong cơ thể Thái tử Kim Ô tháo gỡ một cách dễ dàng.
Nói trắng ra là, lần Di Thiên Hoán Địa này không thành công, người giết lên vẫn là Thái tử Kim Ô, ở hư thiên mờ mờ vẫn là Diệp Thành, vị trí của hai người cũng không chút thay đổi nào.
Khuôn mặt của Diệp Thành rất đặc sắc, khóe miệng co giật, Thái tử Kim Ô kia thì lại cười dữ tợn, đã bị chịu thiệt một lần, ngươi thật sự cho là ta sẽ mắc bẫy lần thứ hai? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Mẹ nó? Tiểu Viên Hoàng sững người, một gậy đã nện xuống, lại thấy người dưới gậy vẫn là Diệp Thành.
Gậy đã đánh ra, đã không còn kịp thu hồi nữa, điều quan trọng nhất không phải những cái này, mà là một gậy này của hắn ta cực kỳ hung mãnh, từ lúc hắn ta sinh ra đến giờ, đây là gậy mạnh nhất.
Lại lần nữa trong lúc đệ tử trẻ nhà Khổng Tước còn ngơ ngác, rất nhiều ông lão lại che kín hai mắt, lần này ngay cả Thiên Thương Nguyệt cũng theo bản năng bịt mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Vẫn là trước ánh mắt của mọi người, Diệp Thành bay ra ngoài, không gạt người, thật sự bay rất cao rất cao, bị một gậy bá khí mạnh mẽ của Tiểu Viên Hoàng trực tiếp đánh văng ra ngoài chín tầng mây.
Toàn hiện trường mặc niệm một giây, tất cả mọi người ngẩng đầu, trong đó có cả Tiểu Viên Hoàng, chính là nhìn tiễn Diệp Thành bay lên, khóe miệng giật giật không dưới mười lần trong một hơi thở.
Đây là cưỡng hiếp không thành ngược lại bị X trong truyền thuyết sao? Kế hoạch tốt vậy, thế nào vẫn có kinh hỉ, tên trộm kia để lại một chày gỗ, đánh cho đồng đội của mình bay lên trời ngay tại trận.
Thái tử Kim Ô giết đến, Tiểu Viên Hoàng vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời, ngay lập tức bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng cũng không tốt hơn Diệp Thành là bao, bay còn cao hơn Diệp Thành, làm cho những người ở dưới lại ngẩng lên, đặc biệt là các đệ tử trẻ, đều không biết hai cái người này đánh kiểu gì.
Thái tử Kim Ô điên cuồng rồi, thần quang liên tục bắn ra, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng còn chưa rơi xuống đất, đã bị xuyên thủng cơ thể hết lần này đến lần khác, máu tươi như mưa, vẩy khắp trời đất.
Đợi đến khi hai người rơi xuống đất, đã là hai người máu phun phần phật, khiến người nhìn không nhịn được nuốt nước miếng.
“Con mẹ ngươi có thể đáng tin hơn chút không”. Tiểu Viên Hoàng bò dậy, mặt đen như than, mắng một câu, câu tiếp theo còn chưa nói ra, lại là một ngụm máu tươi phun ra rất xa.
Diệp Thành không nói chuyện, lảo đảo tại chỗ, mắt nổ đầy đom đóm, một gậy lúc trước của Tiểu Viên Hoàng không khỏi quá sảng khoái, đến tận giờ phút này, đầu hắn vẫn còn ong ong.
“Một hiệp cuối cùng, tiễn các ngươi lên đường”. Trên chín tầng mây, tiếng gầm lạnh như băng vang lên, Thái tử Kim Ô sử dụng bí pháp bất thế, bầu trời sáng, tức thì trở nên vô cùng u ám.
Phía trên trời cao, vô số tiên quang bay múa, đan dệt thành một vầng thái dương, toả ra thần quang rực rỡ, mỗi một thần quang đâm vào người đều khiến nguyên thần đau nhức, tâm thần đều hỗn loạn vì nó.
Thái dương hạ xuống, nghiền áp khiến không gian vỡ vụn, còn chưa thực sự hạ xuống, cây cối hoa cỏ phía dưới đã héo rũ, ngay cả nước suối róc rách và hồ băng dập dờn cũng khô cạn theo.
Trời đất mất đi màu sắc, chỉ còn lại vầng thái dương kia, tuy là nó chói mắt, nhưng cũng là sự diệt vong, tuy là vô cùng nóng, nhưng cũng lạnh như băng, giống như một bàn tay diệt thế vậy.
Các trưởng lão nhà Khổng Tước không khỏi cau mày, dường như có thể nhận ra đó là loại thần thông nào, lập tức mở kết giới bảo vệ, cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử nhà Khổng Tước gặp tai ương.
Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành ngước mắt lên, thân là đối thủ, bọn họ cũng phải thán phục, Thái tử Kim Ô không hổ là thái thử một tộc, thủ đoạn của hắn ta quả là nghịch thiên, khủng bố đến mức làm cho bọn họ đều run sợ.
“Sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với ngọn núi đối diện”. Tiểu Viên Hoàng truyền âm cho Diệp Thành: “Phép thần thông của tên kia quá mạnh, hợp sức của cả ngươi và ta, cũng không chắc có thể đỡ được”.
“Không gian vùng trời đất này đã bị vầng thái dương kia trấn áp niêm phong, Di Thiên Hoán Địa mất hiệu lực”. Diệp Thành thản nhiên nói một tiếng: “Đã chịu thiệt một lần, Thái tử Kim Ô sẽ không cho chúng ta cơ hội”.
“Con mẹ nó, ép lão tử liều mạng à!”, Tiểu Viên Hoàng thầm mắng, nắm chặt gậy sắt vàng đen, lần nữa mở ra Cự Viên Dị Tượng, chuẩn bị xông lên, một gậy đập tan thái dương kia.
“Vốn không muốn để bọn hắn biết ta chính là Thánh Thể, hiện giờ xem ra, sợ là không giấu nổi rồi”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, giải phong ấn bản nguyên, khí huyết màu hoàng kim trào ra mãnh liệt, áo bào đen trùm trên người dần dần tiêu tán, mặt nạ che mặt cũng tức thì hóa thành tro bụi.