Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, một bàn tay lớn màu vàng óng bỗng nhiên xuất hiện, quét ngang bầu trời, như Thái Sơn đè đầu.

Ba người đổ máu tại chỗ, từ trên trời rơi xuống, tạo thành ba cái hố sâu dưới thung lũng, mà còn chưa kịp đứng vững, đã lại bị Hỗn Độn Thần Đỉnh từ trên trời ép xuống, thần thể nổ tung.

“Khốn kiếp”. Ba người gào thét, sát khí ngập trời, muốn ép người từ trong bóng tối ra, nhưng vẫn chậm một bước, bị chín luồng Thái Hư Long Cấm hợp nhất phong bế đất trời, mạnh mẽ trấn áp.

“Là kẻ nào?”. Hai mắt ba người đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, hệt như một con chó điên, đường đường là thần tử của giáo phái lớn, là tồn tại bực nào, lại bị ám toán thế này, đây chính là sỉ nhục.

Diệp Thành khẽ cười, chậm rãi ra khỏi không gian hư vô, mặt nạ Quỷ Minh đeo trên mặt cũng tan biến, vô cùng hứng thú nhìn ba thần tử: “Không biết ba vị còn nhớ ta chăng?”

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”. Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, tròng mắt ba người lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lồi ra, đồng tử ba người cũng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy co lại tựa mũi kim, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn hắn, đó là Thánh Thể, bọn họ sẽ không nhận lầm.

“Nhớ ta không?”, Diệp Thành cười, dừng bước lại, lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

“Không thể nào, chuyện này là không thể nào xảy ra được”. Ba người thét gào: “Ngươi chết rồi, rõ ràng ngươi chết rồi, ba năm trước đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tan thành mây khói”.

“Vấn đề là, ta còn sống”. Diệp Thành giơ sát kiếm Xích Tiêu, nụ cười cũng lập tức tan biến, hai mắt sâu thẳm như trời sao không có thương hại, chỉ có sát khí lạnh băng.

“Không… không… không, ngươi không thể giết bọn ta, bọn ta là thần tử”. Ba người sợ rồi, thật sự ngửi thấy hơi thở chết chóc, cả người lạnh lẽo, một nửa cơ thể như đã rơi vào Cửu U.

Đến giây phút này, bọn họ mới thật sự hiểu được hối hận là thế nào, hối hận không nên đi vào di tích viễn cổ này, cũng hối hận không nên trêu chọc vào sát thần Diệp Thành này, cuối cùng rơi vào kết cục bỏ mình đầy thê thảm.

Sát kiếm chém xuống, tiêu diệt nguyên thần ba người, đường đường là thần tử của ba giáo phái lớn, cứ vậy mà chết đi.

Diệp Thành đốt thân thể rồi thu túi chứa đồ của ba người, lúc này mới đeo lại mặt nạ Quỷ Minh, dùng bí pháp Chu Thiên che giấu huyền cơ, liếc nhìn xung quanh, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.

Sau khi hắn đi, có mấy nhóm người lần lượt đi tới, thoáng nhìn vùng đất trời này, không khó có thể đoán ra lúc trước nơi này đã xảy ra chiến đấu ác liệt, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, ở trong di tích, đây là chuyện rất bình thường.

Lại là một thung lũng âm u vắng vẻ, Diệp Thành lấy túi chứa đồ ra, tỉ mỉ kiểm tra chiến lợi phẩm.

Thu hoạch lần này vượt xa tưởng tượng của hắn, không nói tới cái khác, chỉ riêng nguyên thạch cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như bí quyển, đan dược, pháp khí, tiên thạch… cũng không phải con số nhỏ.

Điều này khiến hai mắt Diệp Thành đảo liên hồi, cướp bóc tốt hơn tầm bảo nhiều, bảo vật tới tay còn nhanh hơn hơn hắn bỏ tiền ra mua.

“Người xưa nói rất hay, một phần cày cấy một phần thu hoạch”. Con hàng này nói một lời sâu xa, trong di tích nhiều thần tử thần nữ như vậy, có ai không phải giàu tới chảy mỡ, còn tầm bảo làm gì nữa, dứt khoát cướp là được rồi, bảo vật cướp được chia cho người chuyển thế, vậy cũng rất đáng tin.

Kết quả là, hắn rất tự giác lấy một cây côn sắt từ trong túi chứa đồ ra, đảo mắt đã không thấy người đâu.

Chỉ thoáng chốc, nơi nào đó truyền đến tiếng ầm ầm, một ngọn núi cao sụp đổ, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

Đợi đến khi người tầm bảo tới quan sát, hiện trường đã bừa bộn hỗn loạn, hai tên bị đánh choáng váng nằm sõng soài trên mặt đất, một hậu bối một Thánh Vương, có một điểm giống nhau là, bảo vật trên người bọn họ, thậm chí là trang sức trên người bọn họ, đều bị cướp sạch sẽ.

Tất nhiên đây chính là kiệt tác của Diệp Thành, hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, mặc dù cướp bảo bối của người ta, nhưng ít nhất không tổn thương tính mạng người ta, vốn cũng không thù không oán, tất nhiên sẽ không ra tay độc ác.

Sau đó, bởi vì cái đồ không biết xấu hổ là hắn, di tích viễn cổ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, không ít người vào di tích tầm bảo đều bị hắn cướp bóc, đều chẳng hiểu ra sao đã bị đánh ngất, chờ tới khi tỉnh lại, bảo bối của mình đã mất sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK