Sau đó, hắn mới chuyển một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cùng với ba pháp khí cảnh giới Thánh Binh ra, đấy là một lư đồng, một ấm quý và một tháp thần, tất cả đều ở cấp khá cao.
Tiếp theo, hắn lấy thần hải từ trong Hỗn Độn Đỉnh ra và treo bên cạnh.
Viêm Long lại bò lên miệng đỉnh, liếc nhìn Âm Minh tử tướng rồi nhìn sang những pháp khí đó, cuối cùng mới hướng mắt về phía Diệp Thành, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Diệp Thành không nói gì, lộn người, nhảy vào trong Hỗn Độn Đỉnh, xuất hiện bên cạnh Viêm Long.
Viêm Long bất ngờ, nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó hiểu: “Ngươi cũng chạy vào đây là thế nào?”
Diệp Thành vẫn không nói gì, chỉ đứng im lặng, mở mắt, quan sát đại đỉnh từ bên trong.
Đây là lần đầu tiên hắn vào trong đại đỉnh của mình, lần quan sát này thật sự không tầm thường, trong Hỗn Độn Đỉnh là một thế giới khác, trắng xóa một vùng, còn có cả khí Hỗn Độn cuồn cuộn, tuôn trào như biển.
Hắn từ từ dừng quan sát và ra lệnh cho Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh bên ngoài.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó cử động, thu Hỗn Độn Đỉnh vào trong lư đồng, sau đó lại chuyển lư đồng vào trong thần tháp, rồi lại thu thần tháp vào trong chiếc ấm quý.
Viêm Long nhìn thấy cảnh đó thì với gãi đầu, nửa hiểu nửa không, nhìn Diệp Thiên: “Ta hiểu rồi, ngươi đang muốn để Âm Minh tử tướng đưa chúng ta ra ngoài, tránh bị gương soi đúng không?”
“Ngươi cũng không ngốc đâu”. Diệp Thành mỉm cười, dùng thêm rất nhiều bí pháp trên các pháp khí.
“Cách này cao tay đấy”. Viêm Long cười, nhìn sang Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đó, gã đã nhét chiếc ấm quý vào trong túi chứa đồ, phong ấn lại rất kỹ.
Cũng có nghĩa là gã và Diệp Thành ở trong đại đỉnh, đại đỉnh lại ở trong lư đồng, lư đồng lại ở trong thần tháp, thần tháp thì lại nằm trong chiếc ấm quý, ấm quý lại nằm trong túi chứa đồ, tổng cộng được bọc bởi bốn lớp.
Bên này, Diệp Thành đã hạ lệnh cho Âm Minh tử tướng, Âm Minh tử tướng nhận được lệnh thì sải những bước chân cứng đờ, ra khỏi gian phòng, rồi ra khỏi tửu lầu, tiến thẳng về phía truyền tống trận.
Có rất nhiều người mượn truyền tống trận, tất cả đều bị soi bởi chiếc gương thần bên cạnh truyền tống trận.
Cũng vì vậy nên đã làm chậm tiến độ, khiến mọi người phải xếp hàng rất dài, làm mọi người chờ đợi đến bất mãn: “Ta còn có việc gấp mà phải ở đây lãng phí thời gian thế này”.
“Ai mà không gấp chứ, vợ ta sắp sinh rồi, ta không đến thì cô ấy sẽ không sinh”.
“Bà đây còn gấp đi cưới chồng đây này, suốt quãng đường đều thế này cả, tức chết được”.
“Ồn ào”. Ba Thánh Vương đứng canh bên cạnh truyền tống trận hét lên, lạnh lùng liếc nhìn những tu sĩ bên dưới, cắt ngang tất cả những lời mắng nhiếc: “Muốn trách thì hãy trách Hoang Cổ Thánh Thể đó đi”.
Bên dưới lập tức im lặng, ngoài mặt không dám làm trái nhưng trong lòng thì đang mắng chửi cả trăm ngàn lần, muốn trách chỉ trách thế lực của Vạn Tộc quá lớn, họ chỉ là những con kiến, không đụng chạm thế lực lớn đó được.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đứng lặng thinh, cứ có một người tiến về trước thì gã lại tiến thêm một bước, không có vẻ gì gấp gáp, chỉ im lặng xếp hàng, thỉnh thoảng cũng nhìn xung quanh.
Không phải gã đang nhìn xung quanh mà là Diệp Thành đang thông qua tầm nhìn của hắn, dùng đôi mắt của hắn để quan sát xung quanh. Mặc dù Diệp Thành ở trong đại Hỗn Độn Đỉnh nhưng hắn lại có thể làm được rất nhiều thứ.
“Hi vọng lần này thánh thể có thể thoát được, sau này thành công, quay lại xử lý hết bọn họ từng người một”. Trước Âm Minh tử tướng là một tên đầu trọc, từ khi xếp hàng đến giờ cứ nói mãi không thôi.
“Đạo hữu, mặt dây chuyền bán nguyệt của ngươi đẹp đấy, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh lên tiếng, thật ra là Diệp Thành mượn miệng của gã để nói, dùng đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình bán nguyệt trên cổ của tên đầu trọc, đó là bảo bối, hay nói đúng hơn là mảnh vỡ của Đế Giác.
Tên đầu trọc nghe thấy thì bất giác quay đầu lại, quan sát Âm Minh tử tướng, nhìn một lúc thì chau mày, với tu vi cấp Chuẩn Thánh Vương của gã, gã không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.
“Đạo hữu, có bán không?”, Âm Minh tử tướng cười, có đều nụ cười đó rất đáng sợ.
“Đây là báu vật gia truyền nhà ta, không bán được”. Tên đầu trọc giật mặt dây chuyền bán nguyệt xuống, hà hơi rồi dùng ống tay áo chà chà.
“Giá cả có thể thương lượng”. Diệp Thành lại dùng miệng của Âm Minh tử tướng để lên tiếng, sao hắn có thể không hiểu được ý đồ của tên đầu trọc, ta vừa mới đòi mua là ngươi liền giở trò nói vật báu gia truyền, chẳng qua là muốn bán giá cao, chỉ cần ngươi chịu bán, tiền không phải vấn đề.
“Nếu đạo hữu đã thích thì ta cũng không phải không thể bóp bụng bán”. Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Dạo này thiếu nguyên thạch, nếu ngươi trả ba mươi vạn thì ta sẽ bán cho ngươi”.
“Chốt giá!”, Âm Minh tử tướng lấy túi chứa đồ trong lòng ra, vừa đủ tiền.
“Đạo hữu đúng là sảng khoái”. Tên đầu trọc cười, vội nhận lấy túi chứa đồ, rồi nhét mặt dây chuyền bán nguyệt vào tay Âm Minh tử tướng, sợ đối phương đổi ý.
“Mẹ ơi, một cái mặt dây chuyền cùi mà cũng đáng giá ba mươi vạn sao?” Những người ở phía trước và phía sau lóe mắt, nhìn tên đầu trọc rồi lại nhìn sang Âm Minh tử tướng.
“Nói bừa, đấy là vật báu gia truyền của nhà ta đó”. Tên đầu trọc phản bác, đã đến lượt gã, gã bước lên tế đàn, mặc cho gương thần chiếu rọi, trong lòng thấy rất vui.
“Đạo hữu, chỗ ta cũng có bảo bối, hay ngươi cũng xem thử?”. Mặc dù tên đầu trọc đã bước lên trên nhưng những người xung quanh lại vây chặt lấy Âm Minh tử tướng, lấy ra đủ thứ đồ vớ vẩn.
“Không cần”. Âm Minh tử tướng đáp lại không suy nghĩ rồi bước lên tế đàn.