Rầm! Đoàng! Rầm!
Trời đất vang lên tiếng động dữ dội.
Trận đại chiến vẫn đang tiếp diễn, còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng, cứ cách một lúc lại có bóng người hoá thành huyết vụ, mỗi lúc lại có người ngã từ hư không xuống. Trời đất nhuốm màu đỏ máu, thây xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Có thể thấy Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà Thượng Quan đang nắm ưu thế, đại quân của hai điện căn bản không có sức phản kháng.
“Các người rốt cục là thế lực phương nào?”, trong trận đại chiến, tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Thương chấn động đất trời.
Hình thái của ông ta rất thảm hại, đầu tóc rối xù, toàn thân nhơ nhuốc máu, trông không còn ra hình dạng con người. Ông ta bị Bạch Dịch, Cảnh Giang, Hắc Bào bao vây, bị đánh tới tấp không thể phản kháng.
Cảnh tượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy sao có thể nói xuất hiện là xuất hiện được. Cục diện vốn dĩ theo chiều hướng tốt nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà chiều hướng thay đổi tồi tệ.
Khoảng cách một trời một vực khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Rốt cục các người là thế lực phương nào?”, ở một bên, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời.
Ông ta cũng không khá hơn Doãn Chí Bình là bao, bị Chung Ly, Chung Quy, Cổ Tam Thông vây đánh, từ khi giao chiến đến giờ về cơ bản đều bị chèn ép, cả cơ thể trông không khác gì lệ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.
“Ngươi không cần phải biết”, Chung Ly giáng nhát kiếm tuyệt thế, một kiếm đâm xuyên vùng đan hải khổng lồ khiến tu vi của ông ta hoàn toàn bị phế.
A…!
Ở một bên khác, Doãn Thương cũng gào lên thảm thiết, lần lượt bị Bạch Dịch và Cảnh Giang chèn ép, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên vùng đan hải, bị ném ra khỏi chiến trường sau đó rơi vào cảnh bị phong ấn cùng với Bàng Thống.
Chủ soái của hai đại quân lần lượt bị phế, đại quân vốn dĩ đã mất đi tinh thần chiến đấu lúc này đều run rẩy.
Tốc chiến tốc thắng!
Một kiếm của Diệp Thành chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, sau đó hắn lại lần tay vung ra một kiếm, trông Diệp Thành không khác gì vị chiến thần, nơi nào hắn đi qua đều để lại vệt máu, phía sau hắn là cả một con đường nhuốm đầy máu và thây.
Giết!
Đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và nhà Thượng Quan giống như làn nước lũ, nhấn chìm kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
Lúc này không còn ai thương xót bọn họ cả. Đây là chiến tranh không cho phép người ta thương hại bất cứ ai.
Đương nhiên cũng có những người có chút năng lực sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng lại bị Huyền Hoàng ẩn náu trong không gian hư vô ra tay trảm sát.
Cái mà Diệp Thành cần chính là hiệu quả như thế này. Mặc dù đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã tới đây nhưng vì không để lọt bất cứ tên nào nên bọn họ bỏ thêm chút thời gian bố trí. Trong phạm vi một trăm nghìn trượng bên ngoài nhà Thượng Quan, từng lớp đều được bố trí sát thủ, kẻ nào cũng ở cảnh giới Không Minh, chỉ cần có người muốn bỏ trốn thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
“Đã như thế rồi mà ngươi vẫn có thể chạy ra ngoài, cũng giỏi đấy”, lão tổ nhà họ Tô ở bên ngoài phụ trách chặn đường tặc lưỡi nhìn một tên ở phía cách đó không xa.
“Cảnh…cảnh giới Chuẩn Thiên”, nhìn lão tổ nhà họ Tô, kẻ mạnh kia của Chính Dương Tông đột nhiên tái mặt, vô thức lùi về sau, cứ thế lùi mãi lùi mãi rồi quay người bỏ chạy về hướng khác.
Có điều rất nhanh sau đó, cơ thể đẫm máu của hắn đã ngã nhào giữa hư không, bị Si Hồn ẩn náu trong không gian hư vô chém một kiếm tuyệt sát.
Một trận chiến không tương đương về thực lực thì kết quả thế nào không khó để đoán. Dưới sự chèn ép tuyệt đối, đại quân của hai điện cuối cùng cũng bị thôn tính, không một ai sống sót, không một ai có thể trốn thoát.
Đây là cảnh tượng đẫm máu, khắp nơi đều bốc lên mùi máu tanh, đâu đâu cũng thấy thi thể choán đầy mặt đất cả hàng trăm nghìn trượng. Trên mặt đất máu chảy thành sông, trên bầu trời huyết vụ ngưng tụ thành một lớp mạng che, cảnh tượng khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Dọn chiến trường.
Sau tiếng hô của Diệp Thành, bóng người rợp trời bắt đầu đi thu dọn chiến lợi phẩm chỉ cần là những món đồ có thể lấy đi thì bọn họ không để sót dù chỉ một món.
“Nếu như Chính Dương Tông biết được đại quân hai điện đều đã bỏ mạng ở đây thì sẽ rất xót xa”, Thượng Quan Huyền Tông đứng giữa hư không nhìn bầu trời và mặt đất nhuốm máu, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Vấn đề là chúng ta sẽ không cho bọn họ biết dễ dàng như vậy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “chúng ta dùng binh lực này diệt sạch đại quân mục đích chính là không để lọt bất cứ ai báo tin về, cho bọn họ tự điều tra đi”.
“Nếu như nói vậy thì nhà Thượng Quan ta cũng nên làm chút việc khác rồi”, Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu.
“Mọi người nhất định phải làm rồi”, Diệp Thành mỉm cười giống như thể biết được ý của Thượng Quan Huyền Tông nói là gì , “những thế lực khác cài cằm làm nội gián trong gia tộc nhà Thượng Quan cũng nên xử lý thôi”.
“Việc này ta có tính toán rồi”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười ôn hoà, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.
Không lâu sau đó, chiến trường ẫm máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thi thể kia cũng bị Diệp Thành dùng biển tiên hoả thiêu thành hư vô.
Tiếp đó, đại quân của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông bắt đầu tản đi từ các hướng, chẳng còn cách nào khác, người đến thực sự quá nhiều, nhà Thượng Quan không đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Sau khi đại quân rời đi, nhà Thượng Quan cũng phong bế.
A, a…!
Không lâu sau đó, từ khắp nơi trong gia tộc này đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, những nội gián được cài cắm ở đây đều bị phế bỏ tu vi và bị kiểm soát chặt chẽ, tránh để lộ tin tức.
Còn Diệp Thành và phía Chung Quy lúc này đều đang quy tụ trong đại điện của nhà Thượng Quan, hai bóng người đẫm máu được đưa vào trong, và đây chính là Bàng Thống và Doãn Thương.
“Hai vị ổn chứ?”, Diệp Thành hao hứng nhìn hai người.
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, cả hai gào thét như hai con chó điên, lúc này bọn họ trông vô cùng thảm hại, không phải bọn họ không có khả năng chiến đấu mà vì đại quân của địch thực sự quá mạnh.
“Ta không doạ người đâu”, Diệp Thành lạnh lùng, tay trái đặt lên đầu Bàng Thống, tay phải đặt lên đầu Doãn Thương.
Tiếp đó, hắn thi triển sưu hồn thuật.
A….!
Tiếng gào thét vang vọng khắp đại điện, Doãn Thương và Bàng Thống khuôn mặt nhơ nhuốc máu, lúc này đều đã bị phế đi tu vi, mặt mày méo xệch trông không khác gì ác quỷ.
Thế nhưng chẳng ai thương hại cho hai kẻ này.
Đặc biệt là người nhà Thượng Quan, không lâu trước đó, Bàng Thống và Doãn Thương ác độc muốn diệt cả nhà họ Thượng Quan, người như vậy mà không lăng trì đến chết đã là nhân từ rồi.
Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào mới chấm dứt. Doãn Thương và Bàng Thống sau khi bị sưu hồn thì chìm vào hôn mê.
Không lâu sau đó, Diệp Thành mới thờ phào một hơi và mở mắt, sắc mặt hắn trông có phần khó coi vì từ trong kí ức của hai kẻ này, hắn đã thu thập được một sô tin tức tình báo có ích, đó chính là Chính Dương Tông còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiễn các ngươi xuống Hoàng Tuyền”, Thượng Quan Huyền Cương giơ tay định tiêu diệt Doãn Thương và Bàng Thống.
“Bọn họ không được chết”, Diệp Thành lập tức ngăn lại, “chí ít thì hiện giờ không thể chết, giữ lại cái mạng của hai lão già này vẫn có ích”.
“Không phải ngươi muốn lôi bọn chúng đi đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông chứ?”, Thượng Quan Huyền Cương liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.