Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã vươn vai bước ra từ động phủ, tinh thần thoải mái dễ chịu.
Khí hỗn độn luyện thể cả đêm khiến sắc mặt hắn hồng hào, rạng rỡ, khí tức dồi dào, thân thể nặng nề nên trông hắn như một ngọn núi hùng vĩ, toàn thân được thần huy bao phủ, tản ra từng làn khí hỗn độn, cả người như được lột xác.
Thoải mái!
Sau tiếng hét dài sảng khoái, hắn bước lên hư thiên tiến thẳng đến Đan Thành.
Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không nhàn rỗi, các điện của Hằng Nhạc, các trụ sở của Viêm Hoàng, các thế gia lớn đều âm thầm điều động binh tướng, nhưng mục tiêu không phải Chính Dương Tông mà là những gia tộc phụ thuộc vào Chính Dương Tông.
Thế trận lần này không hề nhỏ hơn lần bao vây tấn công Chính Khí Điện, quan trọng nhất là những cao thủ tham chiến là những người mạnh nhất, có uy lực nhất từ trước đến nay.
Thế là Nam Sở vốn đã không được yên bình, thoáng chốc bị khói mù bao phủ, những người nhạy bén đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Bên này, Diệp Thành thông qua rất nhiều truyền tống trận đã xuất hiện dưới cổng thành của Đan Thành, toà thành cổ này vẫn hùng vĩ như xưa, giống như tượng trưng của vùng đất này.
“Tới đây lần nữa, trong lòng đúng là muôn vàn cảm xúc!”, ngẩng đầu nhìn lên bức tường thành cao hơn trăm trượng, Diệp Thành nhấc chân bước vào Đan Thành.
Vẫn như lần đầu tới, trong Đan Thành tự hình thành một thế giới rộng lớn, đền đài lầu các nhiều không kể xiết, những ngọn núi và đỉnh núi đan xen, người trên đường rộn ràng náo nhiệt, những tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt càng cho thấy sự sầm uất của nơi này.
“Nghe gì chưa? Bắc Sở lại có yêu nghiệt nữa, hình như tên là Diệp Tinh Thần”.
“Dù yêu nghiệt hơn nữa, có hơn được Diệp Thành không?”
“Cũng đúng, Diệp Thành điều khiển cả một đội quân tu sĩ lớn, sao Diệp Tinh Thần kia có thể so sánh được”.
Đi giữa đám đông, Diệp Thành nghe thấy hết những tiếng bàn tán xôn xao, chủ yếu là về hắn và đạo thân Tinh Thần. Suốt cả chặng đường vẻ mặt hắn đều rất kỳ lạ, không biết nếu người của Đan Thành biết Diệp Tinh Thần là đạo thân của hắn liệu có bùng nổ không?
Nghe tiếng bàn tán suốt dọc đường, Diệp Thành cũng chẳng để ý, hắn vừa đi vừa ngó nhìn các quầy hàng hai bên đường, hy vọng có thể tìm được vài món bảo bối. Tuy là quầy hàng ven đường nhưng không phải không có bảo bối, Bá Long Đao của hắn chẳng phải cũng mua từ quầy hàng ven đường đó sao?
Nhưng lần này lại khiến hắn thất vọng, tuy có nhiều gian hàng, đồ được bán cũng rất lạ, nhưng lại chẳng có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn, cũng không có nguyên liệu dùng để luyện chế Thiên Tịch Đan.
“Tiểu hữu, đây là đan dược vĩnh bảo thanh xuân, nếu tiểu hữu lấy thì ta bán rẻ cho”, hắn đang đi bỗng một chủ quầy gần đó gọi lại.
“Được”, Diệp Thành dừng trước quầy hàng, đan dược vĩnh bảo thanh xuân với nam tu sĩ mà nói không có ích gì, nhưng với nữ tu sĩ thì lại là bảo bối. Nữ nhân mà, có ai không quan tâm đến dung mạo của mình!
“Vĩnh bảo thanh xuân đan, bốn vân”, Diệp Thành cầm một viên lên, đưa tới trước mắt quan sát, hắn dễ dàng thấy được ấn ký linh hồn bên trong, là do một mỹ nữ luyện đan sư luyện thành.
“Ba trăm nghìn linh thạch một viên”, chủ quầy hàng là một ông già, thấy Diệp Thành nhìn say mê thì giơ ba ngón tay lên, cười tươi để lộ chiếc răng ố vàng: “Khẳng định là hàng thật, ta đã ra giá thấp nhất cho tiểu hữu rồi, không thể thấp hơn được nữa”.
“Ta lấy nó”, Diệp Thành cũng hào phóng, mấu chốt là hắn có tiền! Hơn nữa không chỉ là có tiền, mà còn có thể coi là giàu có. Hắn đang vội đến Đan phủ nên cũng lười mặc cả, ném một túi đựng đồ ra rồi cầm lấy viên đan dược rời đi, vừa đi vừa giơ viên đan dược lên nhìn bằng mắt trái, nắm bắt được ký ức linh hồn hoàn chỉnh bên trong tương đương với việc biết được cách luyện đan, với hắn mà nói đây là thu hoạch lớn nhất.
“Đan... Đan Thánh”, chẳng mấy chốc, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, khiến Diệp Thành phải quay đầu nhìn lại.
Phía sau hắn là một ông lão mặc áo xám, tuổi không quá lớn, chỉ chừng một trăm tuổi, tu vi cảnh giới Không Minh, là người quen của Diệp Thành, đây chẳng phải ông lão áo xám hắn gặp lúc báo danh trước khi tham gia đại hội đấu đan ư? Khi đó vì Diệp Thành không có luyện đan sư giới thiệu nên thái độ của ông ta không được hoà nhã cho lắm.
“Ta đeo mặt nạ mà ông vẫn nhận ra à?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn ông lão áo xám.
“Nhận ra, nhận ra”, ông lão áo xám hơi kích động, nói xong thì chỉ vào mắt phải của mình: “Con mắt này của ta là một nửa Thiên Nhãn, lúc có tác dụng lúc không”.
“Nửa Thiên Nhãn?”, Diệp Thành không khỏi tiến lại gần, nhìn chằm chằm con mắt bên phải của ông ta, quả nhiên thấy bên trong có một tia sáng lạ thường loé lên, nhưng lúc có lúc không, mang lại cho người ta cảm giác không được trọn vẹn.
“Đan Thánh đến, Đan Thành rực rỡ hẳn lên!”, ông lão áo xám bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, nụ cười cũng gượng gạo, chủ yếu là do thái độ của ông ta với Diệp Thành khi báo danh lúc trước không được tốt lắm, sợ bị Diệp Thành trách tội.
“Câu này của trưởng lão khiến ta được yêu quý mà lo sợ đấy, cứ gọi ta Diệp Thành là được rồi”.
“Người là Đan Thánh do chính Đan Tổ sắc phong, người nên có vinh hạnh này”.
“Chúng ta đến Đan phủ đi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, không muốn nói lời khách sáo với ông lão áo xám thêm nữa.
“Được được, lão phu dẫn đường cho người”, ông lão rất tự giác, thái độ với Diệp Thành cực kỳ cung kính, chỉ sợ chậm trễ sẽ bị trách tội.
Hai người cùng nhau đi đến Đan phủ ở trung tâm Đan Thành.
Dọc đường đi, tuy ông lão áo xám rất kính cẩn tôn trọng, nhưng Diệp Thành vẫn nhìn ra được ông ta làm vậy để che giấu sự lúng túng và xấu hổ của mình. Nhưng ông ta nào biết, Diệp Thành chẳng hề để tâm chuyện ngày trước, cũng không phải mối thù hận gì lớn, không cần thiết làm vậy.
Ở đây, trong đại điện của Đan phủ, mấy chục bóng người đứng trang nghiêm, nhưng bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó coi.
“Rốt cuộc là thế lực nào?”, Đan Thần cầm tờ giấy trắng có khắc thần thức lạc ấn, vẻ mặt âm trầm tột đỉnh. Hôm qua đồ nhi Huyền Nữ của ông ra ngoài rồi bị bắt, mãi đến một khắc trước họ mới nhận được tin của hung thủ, cũng chính là tờ giấy trắng có thần thức lạc ấn đang nằm trong tay ông.
“Chẳng lẽ là ba tông của Nam Sở?”, Đan Nhất trầm ngâm: “Trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, Đan Thành đã trở thành kẻ thù với chúng, khiến chúng sinh lòng oán hận, nên bây giờ mới bắt Huyền Nữ để trả thù”.
“Có khả năng này”.
“Đáng chết”, một trưởng lão áo trắng hừ lạnh.
“Bây giờ phải mau chóng chuộc được Huyền Nữ về”, một trưởng lão tóc trắng nhẹ nhàng vuốt râu.
“Vấn đề ở chỗ thứ hắn muốn là Vạn Đan Bảo Điển”.
Lời này vừa cất lên, tất cả mọi người trong đại điện đều đổ dồn ánh mắt vào Đan Thần.
Những người ở đây có ai không là luyện đan sư tiếng tăm lẫy lừng ở Đại Sở, làm sao có thể không biết ý nghĩa của Vạn Đan Bảo Điển, đó là báu vật của Đan Thành, là bảo vật vô giá, so với Huyền Nữ dường như giá trị của nó còn lớn hơn.
Vẻ mặt Đan Thần khó coi, lông mày cau chặt, là thành chủ của Đan Thành, ông hiểu rõ giá trị của Vạn Đan Bảo Điển hơn bất kỳ ai, so với nó, đồ nhi Huyền Nữ của ông đúng là nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng ông là sư phụ nên cũng biết tiềm lực của Huyền Nữ, tuy không được yêu nghiệt như Diệp Thành, nhưng cũng là Đan Trung Thiên Kiêu hiếm có trong thiên hạ, nếu Diệp Thành không làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo thì sẽ do cô ta làm, như vậy, tầm quan trọng của Huyền Nữ đủ để sánh ngang với Vạn Đan Bảo Điển.
Mà quan trọng nhất là hiện giờ họ vẫn chưa biết đối thủ là ai, Vạn Đan Bảo Điển có ý nghĩa rất lớn, ai có thể đảm bảo sau khi đối phương có được nó sẽ không giết con tin chứ? Suy cho cùng họ cũng không dám cược.
Đại điện yên lặng đến đáng sợ, vẻ mặt Đan Thần âm trầm u ám, có vẻ kẻ ra tay cũng biết tình hình của Đan Thành, cũng biết giá trị tồn tại của Huyền Nữ nên mới tham lam như vậy, đòi linh thạch, đan dược còn dễ giải quyết, nhưng chúng lại đòi Vạn Đan Bảo Điển.
“Có chuyện gì vậy?”, chẳng bao lâu sau, một giọng nói vang lên từ bên ngoài, phá vỡ sự yên lặng trong đại điện, Diệp Thành đã cởi mặt nạ xuống, ung dung bước vào.