Ôi chao, ôi chao, náo nhiệt thật đấy!
Sau âm thanh này vang lên, không chỉ người nhà Thượng Quan mà đến cả đại quân của Chính Dương Tông cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn.
Bịch! Bịch!
Thế rồi ngay sau đó, từng âm thanh chậm rãi nhưng mang theo tiết tấu vang lên, hư không đang rung chuyển, nếu nghe kĩ thì có thể nghe ra âm thanh của người kia đang di chuyển. Có lẽ vì cơ thể người này quá nặng nên mới tạo ra tiếng động như vậy trong hư không.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, người thanh niên miệng ngậm tăm, tay xắn ống quần, tay vác Long Đao xuất hiện.
Toàn thân hắn phát ra thần mang màu vàng kim chói lọi, chân bước trên biển sao vàng kim, đầu lơ lửng bầu trời sao trông hết sức choán mắt. Hắn giống như một vị chiến thần, ồ không phải, nói chính xác hơn là giống như một vị chiến thần toàn thân mang theo khí tức vô lại.
Diệp Thành?
Ngay lập tức, điện chủ phân điện thứ ba Bàng Thống và điện chủ phân điện thứ tám Doãn Thương, khí thế mạnh mẽ xuất hiện, mặc dù bọn họ gặp Diệp Thành chưa nhiều nhưng hình ảnh hắn đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ.
Không chỉ bọn họ mà hai đại quân đều bùng nổ khí thế, rất nhiều người cầm chặt sát kiếm.
Nên biết rằng Chính Dương Tông đã bố trí đại quân của hai điện ở đây. Diệp Thành dù có mạnh thế nào cũng không thể địch lại được.
Nói ra thì nếu như vận may tốt, khi đại quân sát phạt tới thì rất có khả năng bọn họ sẽ thôn tính Diệp Thành nhưng nếu như lấy xác hắn mang về dâng lên, nếu chưởng giáo vui thì không biết phần thưởng của bọn họ sẽ nhiều thế nào.
Lúc này, tất cả mọi người đều nóng mặt, đến cả những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cũng không ngoại lệ.
Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cho những lượt công kích vào nhà Thượng Quan dừng hẳn, từng cặp mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào Diệp Thành giống như đang nhìn một món bảo bối khổng lồ vậy.
“Hắn…hắn đến thật rồi”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, so với đại quân đen kịt kia thì Diệp Thành nhỏ bé trong mắt bọn họ lại trở nên vĩ đại lạ thường. Khuôn mặt góc cạnh đó khắc sâu trong tâm trí bọn họ.
“Tỷ, hắn đến rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhoà nước mắt nhìn đến mức say mê, người lấy đi phần hồn của cô ta lúc này đang đứng trước mặt cô ta.
Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, đôi mắt cũng mơ màng, bóng người đó lúc này chợt rõ hơn bao giờ hết.
“Hại nhà Thượng Quan ta đến mức này mà còn dám đến?”, ở bên, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng lạnh lùng, lúc này nếu như không có đại quân của Chính Dương Tông thì có lẽ ông ta đã sát phạt ra ngoài nói chuyện nhân sinh với Diệp Thành rồi.
“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt”, so với bọn họ mà nói thì Thượng Quan Huyền Tông lại mỉm cười ôn hoà.
“Hắn…hắn chính là Diệp Thành?”, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, các đệ tử của nhà Thượng Quan ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong số bọn họ có tới tám phần chưa từng gặp Diệp Thành, hiện giờ thấy kẻ mạnh trong truyền thuyết nên bọn họ chợt quên đi khó khăn đang phải đương đầu.
“Sát thần Tần Vũ, Đan thánh Diệp Thành, hắn trong truyền thuyết trông như thế này sao?”
“Có điều hắn đến đây làm gì?”, có người vô thức gãi đầu lên tiếng.
“Đúng là bỏ bao công sức lại để ngươi trốn thoát, đến lúc chẳng cần ra tay lại tự xuất hiện”, trong làn sóng bàn tán, Bàng Thống và Doãn Thương lên giọng mỉa mai, cả hai tên từ từ đi tới, mỗi một bước đi khí thế lại tăng thêm một phần.
Trong mắt bọn họ hiện lên ánh sáng rực lửa.
Bọn họ là hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu không hề thua kém tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Thông Huyền, bọn họ tự nhận có thể diệt Diệp Thành. Cả hai tính toán rất chu toàn, diệt Diệp Thành rồi đi lĩnh thưởng, phần thưởng đó đối với bọn họ mà nói thực sự rất hậu hĩnh.
Thế rồi cả hai cứ thế bước đi, tốc độ rất nhanh, chỉ sợ chậm chân là không kịp tóm được Diệp Thành.
“Trước đây ta cũng là đệ tử của Chính Dương Tông nhưng lại chưa từng thấy hai người”, thấy cả hai người lao đến, Diệp Thành như không nhìn thấy gì, hắn vẫn đang lắc đầu nói những lời nhảm nhí.
“Nói ra thì cũng phải, lúc đó ta mới chỉ là một đệ tử bình thường, hai người được lắm, các ông là điện chủ, là sự tồn tại khủng khiếp mà”.
“Muốn gặp các ông thì phải đăng kí xếp hàng, đăng kí rồi chưa chắc đã gặp được, mà xếp hàng thì cũng chưa chắc đã gặp được”.
“Giờ được gặp rồi đấy nhưng ta thấy có hơi thất vọng, hoá ra đường đường là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông lại trông thế này”.
“Ta quen với Thánh Nữ của các ông đấy. Năm đó các ông nhặt được một cái bát vỡ, giờ lại đáng tiền rồi đấy”.
Nghe Diệp Thành nói vậy, người của nhà Thượng Quan có một cảm giác bị chèn ép.
Mẹ kiếp!
Các người đang đánh trận hay làm quái gì thế?
Còn nữa, hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt đến mà các ngươi mù không thấy gì sao?
“Hai lão ra vẻ”, khi nhà Thượng Quan còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã gằn lên, bá khí ngú trời, đến cả Bàng Thống và Doãn Thương cách hắn không tới trăm trượng giây phút trước còn đang thản nhiên như thường mà giây phút sau lại quay đầu định bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy đúng là nhanh không ai bằng.
Cảnh này khiến những người của nhà Thượng Quan thẫn thờ, khoé miệng giật giật.
Nghe nói Diệp Thành chính là bảo bối sống đệ nhất thiên hạ, hôm nay được gặp quả nhiên đúng như lời đồn. Dám mắng chửi điện chủ của Chính Dương Tông như vậy ngoài hắn ra thì làm gì còn ai.
Chạy đi đâu?
Doãn Thương và Bàng Thống là hai chủ soái của đại quân, rõ ràng bọn họ đã quên nhiệm vụ khi tới đây, một kẻ bên trái một kẻ bên phải đuổi theo Diệp Thành tốc độ cũng không hề chậm.
Giết!
Thấy hai chủ soái sát phạt tới, đại quân của hai điện cũng xông lên, từng mảng người đen kịt như hải triều.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Không lâu sau đó, phương hướng mà Diệp Thành bỏ chạy vang lên từng âm thanh kinh người, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Đây…đây là sao?”, thấy cảnh tượng này, người nhà Thượng Quan mặt mày hết sức thú vị.
Việc này sao lại như chơi vậy, trận thế lớn như vậy đánh người nhưng vì sự xuất hiện của một tên Diệp Thành mà bị chèn ép, các người có suy nghĩ tới cảm nhận của chúng ta không, các người mới là nhân vật chính đấy.
“Ta…ta nói…”, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương lần lượt há hốc miệng, kể cả là bọn họ thì vẻ mặt cũng có phần kì quái.
Không chỉ bọn họ mà bên trong điện cũng có vài trăm người, mặt mày hết sức thú vị, giây phút trước còn bao vây kín nhà Thượng Quan mà giây phút sau lại tản đi tạo thành khoảng không trống rỗng.
“Tỷ, hắn sẽ không sao chứ?”, nhìn từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, Thượng Quan Ngọc Nhi căng thẳng nắm chặt tay Thượng Quan Hàn Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu.
“Hắn là sát thần Tần Vũ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thật sâu nhưng khi nói lại không hề tự tin, đó là đại quân của hai điện, nếu như bị bao vây thì đừng nói là Diệp Thành mà cho dù là Đao Hoàng cũng sẽ bị diệt.
“Tên đó đến chỉ làm trò thôi”, ở bên, Thượng Quan Bác bất giác lên tiếng mắng chửi.
“Sao ta lại nghe như có người mắng mình thế nhỉ?”, Thượng Quan Bác vừa dứt lời, một giọng nói liền vang lên.