Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam tông thống nhất rồi!

Sau khi Thành Côn tự kết liễu, rất nhiều người bên trong đại điện đều lên tiếng.

Đặc biệt là người của tam tông đều vô cùng cảm khái, từ khi Đại Sở Huyền Tông phân chia đến giờ cũng đã vài nghìn năm, tam tông chinh chiến không ngừng nghỉ, biết bao anh kiệt chết trong chiến tranh, vùng đất này lại chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng.

Hiện giờ, tam tông trải qua hàng nghìn năm mới lại thống nhất khiến người ta vẫn cảm thấy khó tin.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thiên địa nhuốm máu phía Diệp Thành sau khi dành được chiến thắng lại không mấy vui mừng.

Vì sau khi trải qua chiến tranh thì không một ai là bên chiến thắng thực thụ.

Lúc này, trong đại điện, bên ngoài đại điện, thậm chí là cả thiên địa đều chìm vào bầu không khí yên ắng.

“Tiếp sao đó thì sao?”, Chung Giang là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành: “Tiến quân tới Bắc Sở sao?”

Không chỉ mình ông ta mà các vị lão bối bên trong đại điện cho dù là phía Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân hay lão tổ của các thế gia thì ánh mắt đều nhìn vào Diệp Thành.

“Mặc dù tam tông đã thống nhất nhưng Nam Sở vẫn chưa thống nhất”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “trận chiến này phải đánh tới cuối cùng”.

“Ngươi cứ nói ra cách của mình làm thế nào đi?”, Cổ Tam Thông vặn cổ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành lên tiếng nói ra sáu từ rất đơn giản.

Những người bên trong đại điện lần lượt cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành chợt mang theo ý tứ sâu xa.

Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần chiến tranh khiến những thanh niên vốn dĩ nên hăm hở thì dần trở nên lãnh đạm, chính sách của hắn tàn khốc, dùng thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Nam Sở, dùng chiến tranh máu lạnh để kết thúc sự hỗn loạn của Nam Sở.

Mặc dù làm như vậy không nhân đạo nhưng lại không ai dám trái lại.

Không phải bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Thành mà dưới thiên hạ hỗn loạn nhưu vậy, thực sự cần một trận chiến phải trả bằng máu để rửa đường, từ cổ tới nay, đằng sau vương triều thịnh thế nào cũng phải đánh đổi bằng núi thây biển máu, đâu có vương triều nào không phải đánh đổi bằng máu và xương.

Khi tất cả mọi người đang trầm ngâm thì từng ánh sáng bay ra khỏi đại điện, phần hư không cố định của Chính Dương Tông hoá thành địa đồ khổng lồ.

Đó là Cửu Châu Thần Đồ, cũng chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nó vẫn giữ khí thế hào hùng như xưa, uy lực mạnh mẽ khiến người ta khó có thể thở nổi, bên trên khắc hoạ những phù văn đan xen nhau tạo ra thế giới rộng lớn, đó chính là Nam Sở.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, vì trận chiến cuối cùng để Nam Sở thống nhất đã thành công thật rồi.

“Với xuất phát điểm là Chính Dương Tông, mở rộng về phía đông tới Viêm Hoàng, Thanh Vân, mở rộng về phía tây tới Hằng Nhạc, mở rộng về phía nam tới Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần, năm đại thế gia Âu Dương, mở rộng về phía bắc tới Đanh Thành, nhà Thượng Quan, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Hùng, Hắc Long Đảo, Bàn Long Hải Vực tạo thành Nam Sở”, lời nói của Diệp Thành dứt khoát khí thế và mang theo uy nghiêm của một vị Hoàng, cũng mang theo sự lạnh lùng của một vị Vương vang vọng khắp đất trời.

Tuân mệnh!

Sau tiếng hô đồng thanh, Viêm Hoàng, Thanh Vân do Chung Giang cầm quân, Hằng Nhạc, Chính Dương cho Hằng Nhạc Chân Nhân cầm quân, năm thế gia do Nam Cung Chính cầm quân, phía Đan Thành cho Đan Thần cầm quân tiến về bốn phương đông, tây, nam, bắc.

Nếu nhìn từ hư không thì liên quân tứ phương giống như vùng biển màu đen, lúc này đang phân thành bốn dòng sông khổng lồ trỗi lên từng cơn sóng cả.

Phía này, Diệp Thành đã đeo lên lớp mặt nạ Quỷ Minh.

Diệp Thành!

Bên cạnh hắn, Sở Linh giơ tay ra kéo tay Diệp Thành vì cô biết lần này Diệp Thành đi không biết sẽ phải giết bao nhiêu người.

“Trận chiến cuối cùng rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói ôn hoà, hắn bước vào hư không, thân khoác hỗn thiên chiến giáp, trông giống như một vị chiến thần sắp chinh phạt thiên hạ.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Đột nhiên vùng đất này lại như có thiên kiếp kéo đến, sấm sét đùng đoàng kinh động khắp tứ phương của Nam Sở.

“Định…định làm gì đây?”, những tản tu ở phía xa nhìn thấy cảnh đội quân tu sĩ lớn mạnh đó thì mặt mày đều thay đổi, trước đại quân tu sĩ, bọn họ giống như hạt cát.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Không lâu sau đó, giọng nói này vang vọng khắp tứ phương, âm thanh dùng thần thông truyền âm phát đi, cứ thế lan truyền khắp Nam Sở.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Rất nhiều người sau khi nghe thấy sáu từ này thì toàn thân chợt rùng mình, lúc này bọn họ mới biết đại quân tu sĩ như biển cả kia rốt cục muốn làm gì.

“Các vị đạo hữu, các vị muốn ức hiếp người khác bằng số đông thế này sao?”, rất nhanh sau đó, đại quân một phương bị một cổ thành hùng vĩ chắn đường, bên trên cổ thành có một lão già tóc bạc đang nhìn ra ngoài thành bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành chậm rãi ước ra, giọng điệu kiên định vang vọng khắp đất trời.

“Các người ức hiếp người quá đáng”, lão già tóc bạc phẫn nộ.

“Giết”, lúc này, Diệp Thành không thêm lời thừa thãi, hắn lập tức giơ sát kiếm lên chỉ vào cổ thành.

Rầm!

Đột nhiên, hư không rung chuyển, đại quân tu sĩ như thuỷ triều lần lượt xông vào cổ thành, kết giới hộ sơn của cổ thành không trụ nổi một giây, cứ thế bị phá bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK