Sở Linh không biết sát phạt từ đâu tới, trong tay cầm Linh Hồn Kiếm, một kiếm với trường hồng đâm xuyên phần trán của Tề Chấn Sơn, diệt đi linh hồn của ông ta.
“Vẫn là thê tử hiểu ta”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhanh gọn đoạt đi cơ thể của Tề Chấn Sơn.
“Lẻo mép”, Sở Linh cười chẳng mấy dễ chịu, cô lại lần nữa vung kiếm sát phạt về nơi khác, xung quanh còn có Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ Lôi Viêm, đại quân nhà họ Tề sát phạt tới hùng hồn dũng mãnh.
“Cấp bậc linh hồn của tiểu tử này đúng là nghịch thiên”, Chung Quy nhìn Sở Linh Ngọc mà tấm tắc.
“Chỉ thiếu một nước nữa là có thể ngưng tụ thành nguyên thần, cho dù là chúng ta chịu một kiếm cấm pháp công kích linh hồn của hắn thì cũng sẽ tổn hại vô cùng nghiêm trọng”.
“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài”.
A…!
Khi mấy người bọn họ thở dài thì một vị lão tổ khác của nhà họ Tề Tề Chấn Hải cũng bị thần thông rợp trời nuốt chửng, bị Vô Nhai Đạo Nhân tung một chưởng đánh lùi về sau, sau đó lạ trúng thêm một kiếm tuyệt sát của Cổ Tam Thông.
“Hay đấy”, Diệp Thành nhanh chóng tiến tới, hắn tự giác thu lại cơ thể của Tề Chấn Hải.
“Nợ ta một ân tình đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Diệp Thành, quay người sát phạt về một hướng khác.
“Con biết rồi”, Diệp Thành cười nói.
“Vút, vút, vút…”, không lâu sau đó, từng âm thanh vang vọng đến khiến Diệp Thành phải chú ý.
Ập vào mắt hắn chính là một cái trán bóng loáng, Long Nhất trọc đầu đang vung cây thần đao đầu quỷ cỡ lớn đại sát tứ phương, vả lại mỗi một lần giết được một tên hắn lại rít lên: Ta từ bi khoan hồng.
Bên cạnh tên này còn có một tên khác, nếu nhìn kĩ thì mới biết đây chính là Viêm Sơn của Viêm Hoàng.
Trông hai người rất giống nhau, đều trọc đầu, hai tên trọc đầu xuất hiện trong đêm đen trông vô cùng nổi bật.
“Vút, vút, vút…”, không đợi Diệp Thành có thểm phản ứng, tiếng động lại vang lên từ một hướng khác khiến Diệp Thành phải chú ý.
Hắn nhìn một đạo lưu quang, ồ không đúng, nói chính xác là nhìn một tên tí hon chỉ to bằng nắm tay, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là tên tí hon đó sao?
Tên này đến đây cùng đại quân của Viêm Hoàng, đừng nhìn hắn nhỏ mà coi thường, tên này đánh đấm cũng được lắm, hắn cầm lấy một cây gậy, mà nhìn kĩ thì chính là gậy răng sói màu vàng kim, cứ thế sát phạt cả chặng đường.
Vả lại tên tí hon cứ thế sát phạt rồi sát phạt tới phía trước Tịch Nhan, hai con mắt chợt sáng lên, người Linh Tộc, tìm được người thân rồi.
“Vút, vút, vút”, không lâu sau đó, một tiếng động từ hướng thứ ba vang lên khiến Diệp Thành phải giật mình.
Ập vào mắt hắn là hai tên trông vững chãi như núi, một tên cầm theo chiến rìu quét bằng cả một phương, nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là Viêm Long của Viêm Hoàng và Sơn Hùng của phân điện thứ chín sao?
Hai tên này đúng là súc sinh, để vai trần, trên vai còn khắc những phù văn cổ xưa, vả lại trông vô cùng hùng tráng, đây là huyết mạch của Man tộc, đến cả cầm binh khí cũng giống nhau, Diệp Thành đang hoài nghi không biết bọn họ có phải là huynh đệ không nữa.
“Vẫn là thê tử hiểu ta”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhanh gọn đoạt đi cơ thể của Tề Chấn Sơn.
“Lẻo mép”, Sở Linh cười chẳng mấy dễ chịu, cô lại lần nữa vung kiếm sát phạt về nơi khác, xung quanh còn có Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ Lôi Viêm, đại quân nhà họ Tề sát phạt tới hùng hồn dũng mãnh.
“Cấp bậc linh hồn của tiểu tử này đúng là nghịch thiên”, Chung Quy nhìn Sở Linh Ngọc mà tấm tắc.
“Chỉ thiếu một nước nữa là có thể ngưng tụ thành nguyên thần, cho dù là chúng ta chịu một kiếm cấm pháp công kích linh hồn của hắn thì cũng sẽ tổn hại vô cùng nghiêm trọng”.
“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài”.
A…!
Khi mấy người bọn họ thở dài thì một vị lão tổ khác của nhà họ Tề Tề Chấn Hải cũng bị thần thông rợp trời nuốt chửng, bị Vô Nhai Đạo Nhân tung một chưởng đánh lùi về sau, sau đó lạ trúng thêm một kiếm tuyệt sát của Cổ Tam Thông.
“Hay đấy”, Diệp Thành nhanh chóng tiến tới, hắn tự giác thu lại cơ thể của Tề Chấn Hải.
“Nợ ta một ân tình đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Diệp Thành, quay người sát phạt về một hướng khác.
“Con biết rồi”, Diệp Thành cười nói.
“Vút, vút, vút…”, không lâu sau đó, từng âm thanh vang vọng đến khiến Diệp Thành phải chú ý.
Ập vào mắt hắn chính là một cái trán bóng loáng, Long Nhất trọc đầu đang vung cây thần đao đầu quỷ cỡ lớn đại sát tứ phương, vả lại mỗi một lần giết được một tên hắn lại rít lên: Ta từ bi khoan hồng.
Bên cạnh tên này còn có một tên khác, nếu nhìn kĩ thì mới biết đây chính là Viêm Sơn của Viêm Hoàng.
Trông hai người rất giống nhau, đều trọc đầu, hai tên trọc đầu xuất hiện trong đêm đen trông vô cùng nổi bật.
“Vút, vút, vút…”, không đợi Diệp Thành có thểm phản ứng, tiếng động lại vang lên từ một hướng khác khiến Diệp Thành phải chú ý.
Hắn nhìn một đạo lưu quang, ồ không đúng, nói chính xác là nhìn một tên tí hon chỉ to bằng nắm tay, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là tên tí hon đó sao?
Tên này đến đây cùng đại quân của Viêm Hoàng, đừng nhìn hắn nhỏ mà coi thường, tên này đánh đấm cũng được lắm, hắn cầm lấy một cây gậy, mà nhìn kĩ thì chính là gậy răng sói màu vàng kim, cứ thế sát phạt cả chặng đường.
Vả lại tên tí hon cứ thế sát phạt rồi sát phạt tới phía trước Tịch Nhan, hai con mắt chợt sáng lên, người Linh Tộc, tìm được người thân rồi.
“Vút, vút, vút”, không lâu sau đó, một tiếng động từ hướng thứ ba vang lên khiến Diệp Thành phải giật mình.
Ập vào mắt hắn là hai tên trông vững chãi như núi, một tên cầm theo chiến rìu quét bằng cả một phương, nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là Viêm Long của Viêm Hoàng và Sơn Hùng của phân điện thứ chín sao?
Hai tên này đúng là súc sinh, để vai trần, trên vai còn khắc những phù văn cổ xưa, vả lại trông vô cùng hùng tráng, đây là huyết mạch của Man tộc, đến cả cầm binh khí cũng giống nhau, Diệp Thành đang hoài nghi không biết bọn họ có phải là huynh đệ không nữa.