A…!
Trong sơn mạch trập trùng, tiếng gầm rú như tiếng sấm, rung chuyển cả bầu trời.
Lão thụ yêu nổi giận đùng đùng, cưỡng ép nghịch chuyển tâm pháp, từ bỏ niết bàn, uy áp của cảnh giới Thiên chợt bùng nổ.
Chọc giận nó rồi!
Phạm Thống ho khan một tiếng, lại vung ra cả trăm lá linh phù, dán lên từng cành cây của lão thụ yêu.
Cũng giống như lá linh phù lúc trước, hàng trăm lá linh phù đồng loạt nổ tung khiến cành cây của lão thụ yêu bay khắp nơi, còn có cả máu văng ra, nhưng vì khả năng hồi phục của lão thụ yêu quá bá đạo, Phạm Thống cho nổ bao nhiêu nó lại mọc ra bấy nhiêu.
Hồ Tiên Nhi sử dụng bí thuật, song kiếm hợp bích chém ra kiếm mang vô song, để lại trên thân lão thụ yêu một vết kiếm sâu.
Tiểu Ưng cũng vô cùng bá đạo, vô số lông chim bắn ra ngưng tụ thành thần mang được hoả diệm duy trì, cành cây của lão thụ yêu bị đốt cháy thành cành khô.
Cuộc chiến trở nên rất khốc liệt.
Lão thụ yêu hoàn toàn nổi giận, điên cuồng hấp thu tinh nguyên Đại Địa Linh Mạch, đánh cho phía Phạm Thống máu xương đầy trời.
Ở thế giới dưới lòng đất, Diệp Thành toàn lực chém giết, cuối cùng cũng tới được Đại Địa Linh Mạch.
Đứng trên Đại Địa Linh Mạch lần nữa, Diệp Thành cảm thấy rất hứng khởi, công pháp hỗn độn tự vận hành, lỗ chân lông toàn thân mở ra, liên tục hấp thu tinh nguyên đại địa, thanh lọc Thánh thể.
Mẹ kiếp, tốc độ nhanh lên, không trụ nổi nữa rồi!
Khi Diệp Thành đang hấp thu tinh nguyên đại địa thì phía trên vọng lại tiếng hét to của Phạm Thống.
Ta tự có tính toán!
Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức vung kiếm chém đứt từng rễ cây đang cắm trong Đại Địa Linh Mạch của lão thụ yêu, mục đích là ngăn cho lão thụ yêu không thể liên tục bổ sung tinh nguyên đại địa, lão thụ yêu cưỡng ép nghịch chuyển tâm pháp đánh lâu cũng sẽ thất bại.
Sự thật chứng minh, nhát kiếm của Diệp Thành khiến lão thụ yêu phải khốn khổ, không có tinh nguyên đại địa bù lại tiêu hao, khí thế của nó giảm ngay lập tức.
Diệp Thành ra tay, huyễn hoá thành hai bàn tay to màu vàng ôm lấy Đại Địa Linh Mạch đang đan xen vào nhau rồi kéo mạnh, Đại Địa Linh Mạch thô to vững chắc đã bị hắn nhổ lên.
Thu!
Diệp Thành hô lên, Đại Địa Linh Mạch được đưa vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đến hắn đứng bật dậy rồi bay vụt lên từ lòng đất như một tia thần mang, sau đó hắn còn không quên vung kiếm chém một nhát vào lão thụ yêu.
A…!
Lão thụ yêu gầm thét, lấy thân cây làm trung tâm, một vầng sáng hình thành rồi lan ra nhanh chóng, bất cứ nơi nào nó đi qua, dù là cổ thụ hay núi lớn đều bị chặt đứt ngay tức thì.
Dù là Diệp Thành hay Phạm Thống, Hồ Tiên Nhi và Tiểu Ưng thì đều bị vầng sáng đó hất văng ra ngoài.
Đi!
Phạm Thống loạng choạng đứng dậy, rút lui như một tia thần mang, trước khi đi còn phất tay ném ra chín cây cờ chiến, chúng lập tức hình thành trận pháp, bao trùm lão thụ yêu.
Diệp Thành cũng nhanh chóng leo lên lưng Tiểu Ưng, Tiểu Ưng sải cánh rồi cũng bay đi như một tia thần mang.
Hồ Tiên Nhi lau vết máu bên khoé miệng, gọi pháp bảo ra, đó là một cuộn tranh, cô ta bước lên rồi bay thẳng về phía trước.
Nhưng cô ta vừa bay đi chưa đầy chục trượng thì lão thụ yêu phía sau đã phá được trận pháp do chín cây cờ chiến hình thành, sau đó một nhánh dây leo thô to bay tới như giao long, cuốn lấy người cô ta.
Ta sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Tiếng hét của lão thụ yêu hung dữ và gớm ghiếc, kéo Hồ Tiên Nhi đang bỏ chạy trở về.
Mở!
Hồ Tiên Nhi vung kiếm muốn chém dây leo đang trói buộc mình, nhưng dây leo còn cứng hơn thần sắt, cô ta chẳng những không chém được ngược lại song kiếm xanh tím còn bị siết chặt rồi đứt gãy.
Cứu ta!
Hồ Tiên Nhi hoảng loạn kêu lên, trong đôi mắt đẹp lúc này không còn vẻ dụ dỗ nữa mà là hy vọng, hy vọng Diệp Thành và Phạm Thống đã trốn thoát có thể quay lại giúp mình, nếu không bị lão thụ yêu kéo về chắc chắn cô ta sẽ chết.
Nhưng tiếng gọi của cô ta không nhận được chút hồi âm nào.
Bất giác, thân thể mỏng manh của Hồ Tiên Nhi trở nên lạnh lẽo từ đầu đến chân, tuy đã cố hết sức chống cự nhưng vẫn không thể thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo về, cái kết đang chờ cô ta cũng không khó tưởng tượng.
Chết đi! Chết đi!
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của lão thụ yêu rất hung tợn, nó kéo Hồ Tiên Nhi về phía mình, vô số dây leo quấn lấy, muốn hút cô ta thành cái xác khô.
Cứu! Cứu ta với!
Hồ Tiên Nhi vẫn đang la hét, cô ta bị siết chặt không thể cử động, chỉ mới ba giây mà tinh nguyên trên người cô ta đã bị hút hết hơn nửa.
Nhưng tiếng gọi của cô ta lại lạnh băng, vô vọng.
Trái tim cô ta lúc này đã hoàn toàn lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ, toàn thân run rẩy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nỗi sợ hãi lạnh lẽo mà tối tăm bao trùm lấy tâm hồn.
Khi bên bờ sinh tử, cô ta cười tự giễu, nước mắt tuôn rơi.
Hồ Tiên Nhi từ bỏ phản kháng, trong thế giới tàn khốc và ích kỷ này, ai sẽ mạo hiểm liều mạng quay lại cứu nữ nhân bẩn thỉu như cô ta.
Nhưng lúc này, một bóng người màu vàng vụt đến, cực kỳ chói mắt trong rừng rậm tối tăm.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Diệp Thành quay lại, Vạn Kiếm Quy Nhất kết hợp với Phong Thần Quyết, lại thêm tiên duy trì, một kiếm này của hắn mang theo uy lực huỷ diệt.
Hồ Tiên Nhi ngơ ngác nhìn thiên tiêu, nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin, giờ phút này Diệp Thành được ánh sáng màu vàng bao phủ đã khắc sâu trong lòng cô ta.
Phập!
Lão thụ yêu bị thương, một kiếm đỉnh phong của Diệp Thành đâm xuyên mắt nó, máu tươi bắn ra tung toé như một cơn mưa.
Lão thụ yêu gào thét thảm thiết, nhát kiếm vừa rồi của Diệp Thành quá bá đạo, hơn nữa còn có tiên hoả trợ uy khiến nó mất cảnh giác, một bên mắt đã bị mù, sát khí đáng sợ từ nhát kiếm ấy vẫn đang hoành hành trong cơ thể nó.
Nó tức giận nhưng cũng chấn động, tức giận vì Diệp Thành chọc mù mắt nó, chấn động vì sức chiến đấu bá đạo vô song của Diệp Thành.
Một cảnh giới Thiên, hắn chỉ là một cảnh giới Thiên! Thế nhưng lại chọc mù một mắt của cảnh giới Hoàng.
Đi!
Khi lão thụ yêu đang gào thét thảm thiết thì Diệp Thành đã chém đứt những dây leo đang chói chặt Hồ Tiên Nhi, sau đó cõng cô ta trên lưng bay lên thiên tiêu như một tia thần mang.
Đứng lại cho ta!
Tiếng hét của lão thụ yêu rung chuyển đất trời, một vầng sáng màu máu lại lan tràn vô tận, san bằng đất trời, những nơi nó đi qua mọi thứ đều biến thành tro tàn, uy lực ấy khiến người ta không còn sức kháng cự.
Phụt!
Diệp Thành lập tức bị thương, rơi khỏi hư thiên như diều đứt dây.
Vút! Vút! Vút!
Gió lạnh rít gào, vô số u mang bắn ra từ phía sau hắn, áp đảo cả bầu trời.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Diệp Thành đột ngột đứng dậy, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí xuất hiện trên người, Hỗn Độn Thế Giới hiện ra, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, hắn bảo vệ Hồ Tiên Nhi ở phía sau, chiến đấu bằng Vạn Kiếm, phòng ngự bằng Thiên Canh Kiếm Trận.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong khoảnh khắc, ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành bị đâm xuyên, trở nên thủng lỗ chỗ, đến Thánh thể cường đại của hắn cũng bị bắn thủng, máu vàng bắn ra, cực kỳ chói mắt.
Không phải thần thông của Diệp Thành không đủ mạnh, mà là lão thụ yêu đã phát điên thật sự quá lợi hại.
Thực sự chiến đấu với cảnh giới Hoàng, Diệp Thành mới hiểu thế nào là chênh lệch.
Ở Đại Sở hắn có thể giết Thiên Ma Đại Đế, nhưng đây là Chư Thiên Vạn Vực, tu vi đạo hạnh bị áp chế hoàn toàn, không sử dụng Thiên Chiếu và Thiên Đạo, đối đầu trực diện với cảnh giới Hoàng, hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Phía sau, Hồ Tiên Nhi yếu ớt ngã xuống đất vẫn ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, thân thể màu máu đó tản ra thần huy lộng lẫy, khiến cơ thể lạnh băng của cô ta cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Đột nhiên hai mắt cô ta mờ đi, chưa từng có ai chắn trước mặt một nữ nhân bẩn thỉu là cô ta như Diệp Thành.
Cuộc sống của cô ta trước nay chỉ có lợi dụng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, dùng thân thể quyến rũ của mình đổi lấy tài nguyên tu đạo, dùng thân thể bẩn thỉu của mình để sánh với thế giới bẩn thỉu này, đó là một loại giao dịch không sạch sẽ.
Cô ta cho rằng thế đạo tàn khốc này cũng chỉ có giao dịch.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cô ta chợt nhận ra rằng hoá ra thế giới hồng trần này ngoài giao dịch còn có thứ gọi là hy vọng đang bùng cháy, hoá ra cô ta bẩn thỉu như vậy cũng có thể khiến người ta quan tâm một chút.
Thúc Địa Thành Thốn!
Trong lúc thất thần, Hồ Tiên Nhi cảm nhận được có một bàn tay ấm áp kéo mình lên, đưa cô ta rời khỏi nơi lạnh lẽo này.