Hoa tuyết tung bay, hai cánh tay hắn hạ xuống, thần quang trong mắt vụt tắt, cả người lạnh lẽo, bị một sức mạnh vừa cường đại vừa bí ẩn kéo xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng, gió nhẹ thổi qua, hắn run lên rồi mở mắt.
Vân Nhược Cốc vẫn là Vân Nhược Cốc, hoa tuyết tung bay, hoa đào rơi xuống, mọi thứ vẫn như cũ, yên bình thanh tịnh.
Huyền thuật?
Diệp Thành giật mình, nhìn Hồng Trần ở phía đối diện với vẻ mặt không tin nổi, hắn nhìn vào mắt phải của ông ta, ấn ký Tiên Luân trong đó đã ngừng quay.
“Chẳng trách động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được Sở Huyên”.
“Huyền thuật thật bá đạo”.
“Đây chính là Tiên Luân Thiên Huyền sao?”, Diệp Thành không thể bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt, với tu vi và sức chiến đấu của hắn mà cũng bị kéo vào ảo cảnh thần không biết quỷ không hay, mọi thứ đều rất chân thực, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực của giây phút cận kề cái chết.
Hồng Trần đã quay người lại, chậm rãi đi về phía Nhược Hi đang say ngủ.
Dừng lại!
Diệp Thành đột nhiên bước ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi bước thứ hai thì đã hộc máu, ngã xuống đất.
Có lẽ hắn không biết rằng, mặc dù hắn trúng huyền thuật nhưng Hồng Trần đã sử dụng đại thần thông biến hoá hư ảo thành hiện thực, vết thương mà hắn phải chịu trong ảo ảnh, ngoại trừ đòn tuyệt sát cuối cùng của Hồng Trần thì tất cả đều bị đưa về hiện thực.
Nhược Hi!
Diệp Thành yếu ớt nằm trên đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, mí mắt run lên rồi bất tỉnh.
Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta không hề vì Diệp Thành ngất đi mà dừng bước.
Tốc độ của ông ta tuy chậm nhưng từng bước đều khiến Vân Nhược Cốc rung chuyển, hai mắt ông ta thi thoảng lại loé lên vẻ mờ mịt, nét mặt vẫn bần thần nhưng mục tiêu của ông ta lại rất rõ ràng, đó chính là Nhược Hi đang ngủ say.
Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Nhược Hi năm trượng thì hoa tuyết đang bay giữa trời chợt dừng lại.
Không chỉ hoa tuyết mà đến hoa đào đang rơi xuống, không khí đang lưu chuyển, gió đung đưa, ngôi sao và ánh trăng dường như đều dừng lại, mọi thứ trên thế gian dường như đều dừng lại vào thời khắc này.
Ngay sau đó, thần hà bảy màu rực rỡ xuất hiện, biến thành một bóng dáng yêu kiều.
Cô đeo mặt nạ bạch ngọc, mái tóc màu trắng như tuyết, cô mặc tiên y bảy màu, vẻ đẹp như mộng như ảo, gần ngay trước mắt nhưng lại xa xôi như mộng cảnh, thần quang bảy màu phủ quanh cơ thể, đến từng sợi tóc trắng cũng nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, không nhiễm một hạt bụi trần.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kiếng ngân vang lên, nhưng không hề chói tai mà êm dịu như thiên lại tiên khúc.
Đó là thần kiếm bảy màu toả ra thần quang bảy màu, cũng lộng lẫy xinh đẹp như cô.
Cô chắn trước Nhược Hi, lẳng lặng nhìn Hồng Trần phía đối diện.
Sự xuất hiện của cô khiến Hồng Trần bất giác dừng bước, hai mắt sâu thẳm lộ vẻ bối rối và thẫn thờ chưa từng thấy.
Hai người họ, một người mặc đồ đen, một người mặc tiên y bảy màu, một người đeo mặt nạ đen, một người đeo mặt nạ bạch ngọc, một người cầm sát kiếm màu đỏ, một người cầm thần kiếm bảy màu, một người như sát thần đến từ Cửu U, một người như huyền nữ đến từ Cửu Thiên.
Trời đất rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành ngất xỉu, Nhược Hi ngủ say, chỉ có Hồng Trần và nữ tử tóc trắng mặc tiên y bảy màu, cầm thần kiếm bảy màu.
Họ lặng lẽ đứng đó như hai bức tượng băng điêu khắc, bốn mắt nhìn nhau, dòng sông thời gian như dừng lại.
Không biết đến lúc nào, thế giới đang đứng im dường như được giải trừ phong ấn.
Những bông tuyết dừng lại giữa không trung lại nhẹ nhàng rơi xuống, hoa đào lại bắt đầu tung bay, không khí bắt đầu lưu chuyển, gió nhẹ lại bắt đầu thổi, ngôi sao và ánh trắng lại bắt đầu toả sáng.
Trong im lặng, cơ thể hai người run lên.
Máu trào ra từ khoé miệng Hồng Trần, mắt phải của ông ta cũng chảy máu.
Lại nhìn đến nữ tử tóc trắng, khoé miệng cũng trào máu, trên thanh thần kiếm bảy màu không ngờ cũng có máu chảy xuống.
Hồng Trần bỏ đi, vẻ mặt bàng hoàng mê man, bước đi cứng ngắc, thần chí không rõ, biến mất trong bóng tối.
Phía sau, khoé miệng nữ tử tóc trắng lại chảy máu, người hơi lảo đảo một chút, thần kiếm bảy màu trong tay cô hoá thành thần hà bảy màu rồi tản đi theo gió.
Mà khi thần kiếm bảy màu biến mất thì mặt nạ bạch ngọc trên mặt cô cũng dần rơi xuống.
Dưới ánh trăng sáng, dung nhan tuyệt thế từ từ lộ ra khi mặt nạ rơi xuống, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Nếu lúc này Diệp Thành tỉnh lại sẽ rất chấn động, bởi vì đó chẳng phải Sở Huyên sao?
Vẻ mặt cô cũng mê man như Hồng Trần, đôi mắt đẹp trống rỗng thẫn thờ, không có một chút cảm xúc, ngờ ngạc như hình nộm.
Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc trắng của cô, cô ngã gục xuống đất, nhắm đôi mắt đẹp thẫn thờ lại.
Trời đất rộng lớn lại chìm vào im lặng khi cô ngã xuống.
Hoa tuyết đang bay, hoa đào đang rơi, mọi thứ trong Vân Nhược Cốc như không có gì thay đổi, vẫn yên bình tĩnh lặng.
“Thế… Thế là xong rồi hả?”, Phục Nhai đứng trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn nhìn thấy tất cả, hơi ngỡ ngàng, khó hiểu.
“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt lên tiếng, bà cũng đứng trước màn nước huyễn thiên nhưng không còn đọc sách nữa mà có vẻ như cũng theo dõi trận chiến ở Vân Nhược Cốc từ đầu đến cuối.
“Còn chưa đánh mà đã kết thúc rồi?”
“Họ đấu bằng ý niệm”, giọng nói đều đều của Đông Hoàng Thái Tâm vang lên: “Kiếm Tru Tiên và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, trong ý niệm cũng là một trận chiến kinh thế”.
“Vậy ai thắng?”
“Ngang tài ngang sức”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn bị thương, kiếm Tru Tiên cũng bị thương, chuyện này cũng nằm trong dự liệu, nhưng điều ta tò mò là sao Hồng Trần lại muốn giết cô nhóc kia?”
“Điều ta tò mò là mối quan hệ giữa Hồng Trần và Diệp Thành là như thế nào”, Phục Nhai vò đầu bứt tai.
“Đến ta cũng không nhìn ra được ông ta là huyết mạch gì, không ngờ vẫn có thể duy trì được trạng thái huyết tiếp hạn giới, sao ông ta làm được vậy?”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm tư, tự lẩm bẩm mang theo rất nhiều nghi vấn: “Còn có Tiên Luân Nhãn của ông ta nữa, không ngờ cũng là của Khương Thái Hư…”