Đây...
Những người có mặt ở đây đều nhìn hư thiên bằng ánh mắt khó tin.
Bị đánh rồi sao?
Đó là thần tử Đại La đấy!
Sau một hồi thẫn thờ, bên dưới chợt xôn xao, tiếng kinh ngạc tạo thành làn sóng.
Không...không thể nào!
Cả đám người ngưỡng mộ thần tử Đại La lúc này vô thức che miệng, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng thần tử Đại La bị một chiêu đánh bại, trong lòng bọn họ, thần tử là vô địch.
Sao có thể?
Trên vị trí ngồi, ba vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cũng đứng dậy, vẻ mặt không sao tin nổi.
Cả ba người quá hiểu sức chiến đấu của thần tử Đại La, cũng biết rõ chiến tích của hắn, từ trước đến giờ hắn luôn đứng đầu, khi đối đầu cùng cấp cũng chưa bao giờ biết thất bại là gì, thế nhưng trong tay một tên cảnh giới Hoàng, hắn còn không trụ nổi dù chỉ là một chiêu, sao bọn họ có thể tin nổi cảnh tượng trước mắt là thật.
Sao có thể mạnh đến vậy?
Đông Dương Chân Nhân há hốc miệng, ông ta và thần tử Đại La từng giao đấu nên ông ta biết hắn có khả năng chiến đấu hơn những Thánh Nhân thông thường, cho dù là phong ấn tu vi thì Chuẩn Thánh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng tên này lại bại một cách nhanh chóng trong tay một tu sĩ cảnh giới Hoàng.
Ta không tin!
Trong những ánh mắt ngỡ ngàng, trên hư thiên vang lên tiếng thét gào, thần tử Đại La bị đánh tới mức choáng váng đã định thần lại, đầu bù tóc rối, mặt mày bị đánh méo xệch, sắc mặt tôi độc như ác quỷ.
Hắn là ai, hắn là thần tử của Đại La Kiếm Tông, không lâu sau còn kế thừa vị trí Thánh Chủ của Đại la Kiếm Tông, thân mang huyết mạch nghịch thiên, là sự tôn quý đến nhường nào, ấy vậy mà dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người hắn lại bị giáng thẳng một bạt, đây là sự sỉ nhục lớn nhất với hắn từ khi tu đạo tới nay.
Ta giết ngươi!
Thần tử Đại La phẫn nộ, hắn lao về phía Diệp Thành như con chó điên.
Đừng ồn ào, ngươi đánh không lại ta đâu!
Diệp Thành đệ lộ ra hàm răng trắng loáng, nghe câu này rất có lý, khả năng chiến đấu của Thánh Thể bá đạo tới mức nào, cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất không phải mới chỉ diệt một Thánh Nhân, những Chuẩn Thánh chết trong tay hắn không thể nào đếm xuể, có thể coi là một sự tồn tại cùng cấp vô địch, há có thể là người mà thần tử Đại La có thể so bì.
Rầm!
Thiên không rung chuyển, một tiếng động mạnh chấn động cửu thiên.
Dưới sự chứng kiến của hàng vạn con mắt, thần tử Đại La xông lên rồi lại quỳ xuống, hắn bị một bạt của Diệp Thành đánh bật ngửa.
A....!
Thần tử Đại La điên cuồng, hắn lập tức giải trừ phong ấn tu vi.
Thế nhưng Diệp Thành sao cho hắn cơ hội, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhất chỉ thần thông phong ấn thần tử Đại La khiến tu vi của thần tử Đại La vừa giải trừ đã bị phong ấn ngay lập tức.
Giết! Giết!
Mặc dù bị phong ấn nhưng thần tử Đại La vẫn không ngừng gào thét, hắn muốn thoát ra nhưng lại không thể phá giải phong ấn.
Ngươi ngủ chút đi đã!
Diệp Thành tự giác giơ tay lên giáng một bạt tới, thần tử Đại La lập tức bị đánh ngất lịm.
Lúc này, thế giới mới trở nên yên bình.
Vậy...vậy là xong rồi sao?
Bên dưới, người nào người nấy như hoá đá, trận quyết đấu này xảy ra nhanh chóng mà kết thúc cũng rất nhanh chóng, còn chưa thấy thần tử Đại La thi triển được nhiều thần thông, còn chưa thấy hắn dùng được tới sức chiến đấu đỉnh phong mà đã bại rồi.
Thần tử!
Ba Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông ngồi không yên, ánh mắt trợn trừng nhìn hư thiên, sát khí ngút trời.
Đông Dương Chân Nhân cau mày, ông ta cũng sát phạt tới bên cạnh Diệp Thành.
Còn Diệp Thành lúc này đã tóm ngay thần tử Đại La về bên cạnh mình, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm màu đỏ gạch kề vào cổ thần tử Đại La, hắn nhìn ba vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông với ánh mắt đầy thách thức: “Ba vị tiền bối, trận đấu của hậu bối diễn ra thì thân là tiền bối không nên can thiệp thì phải?”
“Ta phải diệt ngươi trước”, một Thánh Nhân phẫn nộ, nói xong lập tức tế ra đại thần thông.
“Vậy thì phải thử xem, xem ông diệt ta trước hay ta diệt thần tử nhà ông trước”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, sát kiếm trong tay vung lên, chỉ cần hắn quyết thì cái mạng của thần tử Đại La sẽ không còn.
“Ngươi có biết hành động này có ý nghĩa gì không hả?”
“Tiền bối nói gì vậy chứ?”, Diệp Thành cười thản nhiên, “trước khi giao đấu ta và thần tử nhà ông đã giao hẹn rồi, vả lại còn cá cược nữa, hiện giờ hắn thua thì các vị lại đòi giết ta, đây là đạo lý gì? Nếu việc này đồn ra ngoài thì các vị không sợ bị hậu nhân chê cười sao?”
“Ngươi...”, ba vị Thánh Nhân nghe Diệp Thành nói xong thì á khẩu, lại càng tức tối hơn.
“Đã là giao đấu và cá cược thì thua phải chịu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, hắn nhanh chóng giật luôn túi đựng đồ của thần tử Đại La, ngoài những thứ này ra thì trên người thần tử Đại La có bao nhiêu bảo bối đáng tiền, bao gồm cả thần kiếm vàng kim cũng bị hắn lấy đi, thân pháp hết sức thành thục.
“Có sư muội Thanh Nguyệt không?”, Đông Dương Chân Nhân ở bên vội hỏi.
“Có”, Diệp Thành quờ trong Đại La Thần Đỉnh lấy tấm linh phù đưa cho Đông Dương Chân Nhân.
“Chẳng trách mà không thấy Thanh Nguyệt sư muội đâu, hoá ra là bị nhốt trong tấm linh phù này”, Đông Dương Chân Nhân bật cười, ông ta biết sự bất phàm của tấm linh phù này, không gian bên trong đều là cấm pháp, đó là một món pháp khí đáng giá.