Cảnh tượng cảm động đương nhiên là có, cảnh tượng ấy không thể thiếu những giọt nước mắt tuôn rơi và từng tiếng nấc nghẹn ngào, dung hoà vào trong kí ức cổ xưa.
Sau đó, bầu không khí trở nên gượng gạo thấy rõ.
Diệp Thành liên tiếp phun ra máu, nếu trách thì chỉ trách Thượng Quan Ngọc Nhi dùng lực quá mạnh, cho dù một người khoẻ mạnh như hắn thì cũng bị ôm đến mức xương kêu răng rắc.
Có lúc Diệp Thành còn nghĩ rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt của mình mà kiếm miếng cơm manh áo, sao cứ phải cầm đao kiếm đi thể hiện khắp nơi làm gì.
Ở bên, khoé mắt Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa khô lệ, Diệp Thành nhìn rồi lại hộc máu, vẻ mặt hắn vô cùng gượng gạo: “Ta...ta kích động quá thôi, nhưng vì sao ngươi không tránh đi”.
“Ta nên tránh”, Diệp Thành vừa nói, máu vừa chảy ra, cũng may căn cơ của hắn vững chắc, nếu đổi lại là một Chuẩn Thánh thông thường khác thì đã bép dí thành một đống như đống phân rồi.
“Đại Sở sao rồi, nhà Thượng Quan sao rồi?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quỳ xuống, cô nhìn Diệp Thành với đôi mắt mang theo hi vọng, dù luân hồi hai trăm năm nhưng cô cũng không quên chuyện kiếp trước.
“Thiên Ma xâm lược đã bị tiêu diệt”, Diệp Thành lấy ra vò rượu, hắn tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống, “tu sĩ Đại Sở chuyển kiếp ở cố hương đã được tìm thấy, còn nhà Thượng Quan của cô vẫn là một thế lực lớn của Đại Sở nhưng không hoàn chỉnh, có không ít người chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực, hai trăm năm tay, ta đã tìm được rất nhiều người, tìm thấy cả Thượng Quan Hàn Nguyệt nhưng lại không thấy lão tổ nhà cô”.
“Cuối cùng ngươi cũng không khiến Đại Sở phải thất vọng”, trong nụ cười của Thượng Quan Ngọc Nhi còn mang theo những giọt nước mắt, khi cô chết, Đại Sở đã chẳng còn lại mấy người, cô có thể tưởng tượng được vì để bảo vệ Đại Sở, Diệp Thành đã phải chiến đấu gian nan thế nào.
“Người bảo vệ mảnh đất ấy chính là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, trong nụ cười của Diệp Thành còn mang theo bao nỗi bể dâu.
“Rồi có ngày chúng ta sẽ cùng về lại cố hương”.
“Việc sau này thì sau này hãy nói, nào, bóp lưng cho ta cái đã”, vốn dĩ đang trong khung cảnh hữu tình nhưng Diệp Thành lại khiến nó thay đổi chóng mặt và rồi tiếp tục ói thêm ra hai ngụm máu.
“Bóp cái gì mà bóp, ngươi lại không có việc gì làm à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thay đổi về trạng thái hung hãn như ban đầu, cô không nói thêm lời nào, tiến lên trước đạp cho hắn một đạp, lực đạo không vừa.
“Gì mà không có việc chứ, lưng ta gãy rồi đây này”, Diệp Thành đau đớn rít lên, tài năng diễn kịch của hắn đương nhiên có thừa.
“Không sao, không chết được đâu mà lo”, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.
“Ta thích nghe câu này”.
“Ngươi lại nhìn hết cơ thể của ta rồi, ngươi phải lấy ta đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay chống cằm, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành, không hề tỏ ra dịu dàng, nhớ tới chuyện trong lư luyện đan hai lần ở kiếp trước và kiếp này, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.
“Không lấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi thì chăm chú quan sát thái độ, còn Diệp Thành lại lắc đầu dứt khoát.
“Vì sao?”
“Đau lưng”.
“Cũng đúng”, Thượng Quan Ngọc Nhi lại toét miệng cười, cô đi vòng ra sau Diệp Thành, ôm lấy cổ hắn, cơ thể áp sát vào lưng hắn, đặc biệt là đôi gò bồng đào cao vút.
“Mềm không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi thủ thỉ và khẽ thổi vào tai Diệp Thành.
“Cũng tạm được”, Diệp Thành ho hắng, cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, hắn lại nhìn xuống bên dưới, cậu nhỏ đã dựng đứng lên từ bao giờ.
“Ngươi đã lên giường với tỷ tỷ của ta chưa? Thích chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Nếu tỷ tỷ của cô mà nghe thấy câu này thì vẻ mặt chắc sẽ thú vị lắm đấy”, Diệp Thành buông một câu đầy ý tứ: “Luân hồi tới kiếp này, nữ tử của Đại Sở càng lúc càng biết nói chuyện”.
“Rốt cục ngươi đã lên giường hay chưa?”
“Ta...ừm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lại quay đầu nhìn vào phía xa trong hố đen.
“Sao vậy?”, thấy Diệp Thành cau mày, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng nhìn về hướng hắn nhìn, chỉ là cô không có tiên nhãn nên những gì cô nhìn thấy chỉ là bóng tối mà thôi.
“Vào trong đi”, Diệp Thành đứng dậy, phất tay đưa Thượng Quan Ngọc Nhi vào bên trong lư đồng.
Sau khi Thượng Quan Ngọc Nhi yên ổn vị trí, trong tay Diệp Thành xuất hiện thêm thanh kiếm Xích Tiêu, đầu lơ lửng lư đồng.
Không biết đi mất bao lâu hắn mới dừng chân.
Ở cách đó chừng nghìn trượng có ma vụ cuộn trào, mỗi một luồng khói đều cô tịch lạnh băng, vả lại còn nặng tựa núi non, dù cách rất xa Diệp Thành cũng vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, thánh huyết trong cơ thể sục sôi.
Thiên Ma!
Đôi mắt Diệp Thành lại nheo lại chỉ còn một đường, hắn nhìn chằm chằm vào màn sương ma kia, khí tức trong sương ma thế nào hắn đương nhiên rất quen thuộc, giống hệt với khí tức năm xưa khi Thiên Ma xâm lược Đại Sở.
Lại là Thiên Ma.
Diệp Thành cau mày, một trăm năm trước hắn đã gặp một tên Thiên Ma khủng khiếp trong hố đen không gian khiến hắn bị trọng thương và rơi vào hôn mê, lưu lạc gần trăm năm trong hố đen không gian.
Lần này hắn lại gặp Thiên Ma bên trong hố đen không gian, Diệp Thành biết việc này nhất định không hề đơn giản, có lẽ còn mang theo bí mật nữa.
Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong lư đồng cũng ngửi thấy mùi khí tức Thiên Ma, trong đôi măt cô như loé lên hàn quang, cho dù đã trải qua hai trăm năm và luân hồi tới kiếp này nhưng cô vẫn nhớ như in khí tức của Thiên Ma, đó chính là những tên xâm lược khiến sơn hà của Đại Sở nhuốm máu.
Diệp Thành mở tiên nhãn, hắn cố gắng ngưng tụ đồng lực mở ra từng tầng sương khói của Thiên Ma, nhìn thấy phía sâu bên trong.
Nơi sâu thẳm của ma vụ, có một bông hoa sen màu đen, đó chính Thiên Ma sinh ra từ bông hoa sen kia, nó rất dị thường, loé lên ánh sáng đầy ma tính, trong lòng Diệp Thành chợt trỗi lên cảm giác thất thủ.
Lại nhìn xung quanh bông hoa sen Thiên Ma màu đen kia, xung quanh nó có chín văn tự cổ xưa loé lên ánh vàng kim, chín vưan tự tự xếp thành hàng, ngưng tụ thành một trận pháp phong ấn cổ xưa, trấn áp bông hoa sen này.
Độn giáp thiên tự!
Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng, chỉ cần nhìn là hắn đã nhận ra lai lịch của chín chữ cổ kia, đây chẳng phải là độn giáp thiên tự sao?
Độn giáp thiên tự trấn áp bông hoa sen màu đen, Diệp Thành nhìn rất rõ ràng, trán hắn cau lại, không biết độn giáp thiên tự và bông hoa Thiên Ma màu đen kia đã ở trong hố đen không gian màu đen này bao lâu rồi, đây lại là việc của năm nào đây? Là ai tế ra độn giáp thiên tự trấn áp hắc liên đen?
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang mải suy tư thì trên đầu hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên vù vù, loé lên thần mang, độn giáp thiên tự lạc ấn bên trên cũng rất rực rỡ, tự vận chuyển xung quanh.
Thân là chủ nhân, Diệp Thành hiểu rõ khong phải Hỗn Độn Thần Đỉnh tự khôi phục mà độn giáp thiên tự được lạc ấn bên trên tự khôi phục như thể cảm nhận được sự triệu gọi của chín độn giáp thiên tự kia.
Lại nhìn sang chín độn giáp thiên tự đang trấn áp bông hoa sen màu đen, lúc này chúng đang rung lên kịch liệt, kim huy chói lọi đều đã tắt đi vài phần, trông như thể không thể trấn áp được hoa sen kia nên mới gọi độn giáp thiên tự cùng loại, hi vọng độn giáp thiên tự được lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh tới tương trợ.
Thần hoả lôi chớp!
Chỉ nghe thấy Diệp Thành hô lên một tiếng, thiên lôi và tiên hoả lần lượt xuất hiện hai bên tay trái và phải của hắn.
Đã là Thiên Ma thì hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, bọn chúng đã lấy đi chín mươi triệu mạng người của Đại Sở, cho dù chín độn giáp thiên tự kia không triệu gọi thì hắn cũng sẽ ra tay, an ủi vong linh của các anh hồn Đại Sở.
Tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá thần tiễn.
Lại là cánh cung như hình trăng tròn, trong thần tiễn liên lôi dung hoà đạo tắc hỗn độn, nhiều bí thuật, sức chiến đấu của huyết mạch và tu vi, có thể coi là một tiễn đỉnh phong, cứ thế nhắm thẳng vào bông hoa sen Thiên Ma màu đen kia.
Nhất tiễn cách thế!
Sau khi Diệp Thành hô lên, thần tiễn thiên lôi bay ra khỏi thần cung tiên hoả, mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, đâm xuyên vào lớp ma vụ cuộn trào, mục tiêu chính là bắn trúng bông hoa sen kia.