Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Keng!

Lâm Thi Hoạ lập tức tế ra sát kiếm, cao thủ của Thiên Đình cũng đồng loạt gọi binh khí bản mệnh ra, bảo vệ Diệp Thành ở giữa.

Diệp Thành cũng hơi nheo mắt, dù hiện tại hắn đang trong trạng thái yếu, dù Lục Đạo Tiên Luân Nhãn bị phong ấn nhưng nhãn giới của hắn vẫn còn, có thể trong nháy mắt nhìn ra sát khí lạnh băng ẩn trong khoảng hư thiên phía trước.

Ù!

Dưới sự chú ý của mọi người, mặt đất rung chuyển.

Sau đó một cánh cổng đá cổ xưa nhô lên từ mặt đất, trên đó được khắc đầy ma văn, lấp lánh ma quang cổ xưa.

Phá huỷ nó!

Diệp Thành lập tức nghiêm giọng hô lên, giọng điệu còn hơi vội vã.

Hắn còn chưa dứt lời, một lão bối mặc áo bào đen trong đoàn đã đứng ra, ngự động binh khí bản mệnh của mình, cánh cổng đá cổ xưa còn chưa hoàn toàn nhô hết khỏi mặt đất đã sập xuống.

“Lệnh cho tu sĩ Đại Sở, toàn quân rút lui”, Diệp Thành lại lên tiếng, sắc mặt khó coi tột cùng.

Lão bối áo đen không dám trái lệnh, lập tức giơ cao sát kiếm trong tay, miệng niệm chú, một đạo cực quang chói mắt phóng lên trời.

“Sư huynh, cánh cổng đá lúc trước là…”, thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Thành, Lâm Thi Hoạ ngập ngừng hỏi.

“Truyền tống vực môn”.

“Đó… Đó chính là truyền tống vực môn sao?”, mọi người đều bị sốc, đây là lần đầu tiên họ thấy truyền tống vực môn, nếu đã là truyền tống vực môn thì họ biết tại sao Diệp Thành lại hạ lệnh cho toàn quân tu sĩ Đại Sở rút lui rồi.

Tình cờ là họ gặp được truyền tống vực môn này, có trời mới biết những nơi bí mật khác còn bao nhiêu truyền tống vực môn như này nữa, không lâu nữa phía sau tu sĩ Đại Sở chắc chắn sẽ có một đội quân Thiên Ma cực kỳ đông đảo.

Vì vậy việc làm của Diệp Thành rất đúng đắn.

Bây giờ tu sĩ Đại Sở vẫn chưa bị bao vây, còn có thể xoay chuyển, tu sĩ Đại Sở vẫn còn cơ hội thoát được, nếu để âm mưu của Thiên Ma thành công thì tu sĩ Đại Sở đang ở Bắc Sở có thể sẽ bị xoá sổ bất cứ lúc nào.

Rút!

Thái Hư Cổ Long nhận được truyền âm chợt hét lớn.

Ngay tức khắc, tu sĩ Đại Sở đồng loạt rút lui, những người thông minh một chút đều đã nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, nếu tiếp tục chiến đấu, không bao lâu nữa toàn bộ tu sĩ Đại Sở sẽ bị bao vây.

Đuổi theo!

Thấy tu sĩ Đại Sở rút lui, Thiên Ma tướng đồng loạt giơ sát kiếm chỉ về phía họ.

Đại quân Thiên Ma lập tức đuổi theo, khí thế áp đảo, không cho tu sĩ Đại Sở thời gian phản ứng.

Cùng lúc đó, tại trụ sở của Thiên Đình ở Nam Sở, Hồng Trần Tuyết đang nhìn Thái Cổ Tinh Thiên với vẻ mặt tái nhợt.

Từ đây bà có thể thấy rõ Bắc Sở hiện đang có bao nhiêu đại quân Thiên Ma, số lượng đó không chỉ gấp mười lần tu sĩ Đại Sở.

Không chỉ vậy, phía sau tu sĩ Đại Sở còn có rất nhiều nơi xuất hiện Thiên Ma binh không hề báo trước, lúc này chúng đang tập trung với số lượng cực kỳ đông đảo, có thể chặn được tu sĩ Đại Sở ở lại Bắc Sở.

“Người vẫn chưa phái thêm quân cứu viện đi ạ?”, phía sau, Tịch Nhan hoảng loạn nhìn Hồng Trần Tuyết, giờ đây cô đã mặc lên mình chiến y, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, khoác lên mình chiến y, hiện giờ cô đã là một nữ tướng quân vô song.

“Không ai được phép ra khỏi Nam Sở”, Hồng Trần Tuyết lãnh đạm: “Kẻ nào trái lệnh, chém”.

“Người…”

“Con nghĩ tu sĩ Đại Sở liều mình ngăn chặn Thiên Ma là vì điều gì?”, Hồng Trần Tuyết thẳng thừng ngắt lời Tịch Nhan, giọng điệu mạnh mẽ: “Họ đang tranh thủ thời gian cho chúng ta, tường thành của Nam Sở sẽ là lá chắn có lợi nhất cho Đại Sở phản công sau này. Truyện lệnh xuống, toàn quân tu sĩ Nam Sở chuẩn bị chiến đấu, tiếp tục tăng cường củng cố tường thành”.

“Con mặc kệ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, bay ra khỏi đại điện như một đạo thần quang.

“Đưa con bé về”, Hồng Trần Tuyết trầm giọng ra lệnh.

“Rõ”, Phong Tế gật đầu rồi cũng bay nhanh ra khỏi đại điện như một tia thần mang, đuổi theo Tịch Nhan.

Sau khi Phong Tế đi, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay siết chặt trắng bệch, bà vẫn lo lắng quan sát Thái Cổ Tinh Thiên.

Khi Diệp Thành đi đã giao Nam Sở cho bà, đương nhiên bà phải làm tốt sứ mệnh của mình. Hồng Trần đã chết, bà tuyệt vọng chán nản, không còn nóng nảy hấp tấp như trước nữa, thân là Thánh chủ Nhân Hoàng, bà hiểu hơn ai hết hiện tại Đại Sở đang nguy hiểm nhường nào, càng là lúc nguy cấp thì càng phải bình tĩnh.

Dù bà rất muốn hạ lệnh cứu viện, nhưng sự tàn khốc của chiến tranh buộc bà phải bảo vệ Nam Sở an toàn, chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt hơn.

Phía trên hư thiên mờ tối, thanh loan khổng lồ lần nữa dừng lại, đôi mắt phượng sắc bén dè chừng nhìn hư thiên đối diện.

Ở đó có ba người chặn đường họ, một người cầm chiến mác, một người cầm chiến rìu, một người cầm ma đao, họ đều mặc áo giáp lạnh băng, ở Thiên Ma Vực ai cũng ở cấp bậc Chuẩn Đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK