Thế nhưng khi nhát kiếm sắp đâm vào cổ họng Diệp Thành thì Lăng Hạo cảm nhận được luồng sức mạnh ngăn lại tốc độ của hắn khiến nhát kiếm của hắn bị Diệp Thành nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nếu nhìn kĩ thì mới phát hiện dưới chân Diệp Thành có một trận đồ bát quái rộng cả chục trượng xuất hiện.
Và đây chính là bí thuật mà Diệp Thành học được từ Hoa Vân, có thể ngăn lại tốc độ và sức mạnh của đối phương.
Diệp Thành nắm chuẩn thời cơ, dùng trận đồ bát quái để hạn chế tốc độ của Lăng Hạo, lúc này mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn phản công.
“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành gằn giọng, sát phạt lên phía trước, hắn túm lấy một tay Lăng Hạo sau đó khí và lực cùng kết hợp, cứ thế lôi phắt Lăng Hạo từ trong không gian ra ngoài.
Có điều, Diệp Thành không tung Lăng Hạo lên rồi nện xuống đất vì đây là hư không, không có mặt đất để trợ lực, còn hắn cũng không dám thả Lăng Hạo ra, nếu không thì tên này lại lẻn vào không gian.
Thế rồi Diệp Thành cứ thế nắm thật tay Lăng Hạo, hắn không đánh Lăng Hạo cũng không thả Lăng Hạo ra, chỉ đi lượn vòng quanh trên trời, từ nam sang bắc, từ đông sang tây tốc độ nhanh hơn bình thường khiến người xem chóng mặt.
“Hắn…hắn đang làm gì vậy?”, cảnh này khiến những người ở bên dưới đều phải dụi mắt.
“Cách đánh gì đây?”, kể cả là trưởng lão của Thiên Tông thế gia thì cũng phải hoa mắt, không biết Diệp Thành định làm gì.
Haiz!
Hiện giờ chỉ có Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu bất lực.
“Gia gia, tên Tần Vũ đó rốt cục định làm gì vậy?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.
“Dưới tốc độ tuyệt đối, Lăng Hạo căn bản rất khó ngưng tụ được linh lực, vả lại dưới tốc độ nhanh như vậy, Lăng Hạo cũng không dám vào không gian. Vì tốc độ quá nhanh, một khi vào không gian rất có khả năng sẽ bị khe hở không gian làm bị thương”, Thiên Tông Lão Tổ chậm rãi giải thích: “Tần Vũ rất thông minh, hắn lôi Tề Hạo bay khắp nơi mục đích rõ ràng là muốn Lăng Hạo hồn lìa khỏi xác”.
“Hồn…hồn lìa khỏi xác là sao ạ?”
“Đây chỉ là một cách nói khoa trương, linh hồn của Lăng Hạo đương nhiên sẽ không lìa khỏi xác vì chỉ có Nguyên Thần mới địch lại được, dưới tốc độ tối đa, nếu như đột nhiên ngừng lại thì linh hồn sẽ tạm thời rời khỏi thân xác, trạng thái này được gọi là hồn lìa khỏi xác”.
“Vậy Tần Vũ cũng đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng, nếu như đột nhiên dừng lại thì hắn chẳng phải cũng bị hồn lìa khỏi xác sao ạ?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ bằng ánh mắt khó hiểu: “Hà tất phải làm vậy?”
“Vì cảnh giới linh hồn của hắn đang ở cấp địa”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, nói: “Mặc dù dưới tốc độ nhanh chóng hồn lìa khỏi xác nhưng người có linh hồn mạnh mẽ thì về cơ bản có thể thoát khỏi sự hạn chế, cấp bậc linh hồn của Tần Vũ cao hơn Lăng Hạo, cho dù hắn hồn lìa khỏi xác thì cũng không đáng ngại”.
Nếu nhìn kĩ thì mới phát hiện dưới chân Diệp Thành có một trận đồ bát quái rộng cả chục trượng xuất hiện.
Và đây chính là bí thuật mà Diệp Thành học được từ Hoa Vân, có thể ngăn lại tốc độ và sức mạnh của đối phương.
Diệp Thành nắm chuẩn thời cơ, dùng trận đồ bát quái để hạn chế tốc độ của Lăng Hạo, lúc này mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn phản công.
“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành gằn giọng, sát phạt lên phía trước, hắn túm lấy một tay Lăng Hạo sau đó khí và lực cùng kết hợp, cứ thế lôi phắt Lăng Hạo từ trong không gian ra ngoài.
Có điều, Diệp Thành không tung Lăng Hạo lên rồi nện xuống đất vì đây là hư không, không có mặt đất để trợ lực, còn hắn cũng không dám thả Lăng Hạo ra, nếu không thì tên này lại lẻn vào không gian.
Thế rồi Diệp Thành cứ thế nắm thật tay Lăng Hạo, hắn không đánh Lăng Hạo cũng không thả Lăng Hạo ra, chỉ đi lượn vòng quanh trên trời, từ nam sang bắc, từ đông sang tây tốc độ nhanh hơn bình thường khiến người xem chóng mặt.
“Hắn…hắn đang làm gì vậy?”, cảnh này khiến những người ở bên dưới đều phải dụi mắt.
“Cách đánh gì đây?”, kể cả là trưởng lão của Thiên Tông thế gia thì cũng phải hoa mắt, không biết Diệp Thành định làm gì.
Haiz!
Hiện giờ chỉ có Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu bất lực.
“Gia gia, tên Tần Vũ đó rốt cục định làm gì vậy?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.
“Dưới tốc độ tuyệt đối, Lăng Hạo căn bản rất khó ngưng tụ được linh lực, vả lại dưới tốc độ nhanh như vậy, Lăng Hạo cũng không dám vào không gian. Vì tốc độ quá nhanh, một khi vào không gian rất có khả năng sẽ bị khe hở không gian làm bị thương”, Thiên Tông Lão Tổ chậm rãi giải thích: “Tần Vũ rất thông minh, hắn lôi Tề Hạo bay khắp nơi mục đích rõ ràng là muốn Lăng Hạo hồn lìa khỏi xác”.
“Hồn…hồn lìa khỏi xác là sao ạ?”
“Đây chỉ là một cách nói khoa trương, linh hồn của Lăng Hạo đương nhiên sẽ không lìa khỏi xác vì chỉ có Nguyên Thần mới địch lại được, dưới tốc độ tối đa, nếu như đột nhiên ngừng lại thì linh hồn sẽ tạm thời rời khỏi thân xác, trạng thái này được gọi là hồn lìa khỏi xác”.
“Vậy Tần Vũ cũng đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng, nếu như đột nhiên dừng lại thì hắn chẳng phải cũng bị hồn lìa khỏi xác sao ạ?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ bằng ánh mắt khó hiểu: “Hà tất phải làm vậy?”
“Vì cảnh giới linh hồn của hắn đang ở cấp địa”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, nói: “Mặc dù dưới tốc độ nhanh chóng hồn lìa khỏi xác nhưng người có linh hồn mạnh mẽ thì về cơ bản có thể thoát khỏi sự hạn chế, cấp bậc linh hồn của Tần Vũ cao hơn Lăng Hạo, cho dù hắn hồn lìa khỏi xác thì cũng không đáng ngại”.