Rầm! Rầm!
Trên hư không chỉ toàn tiếng động dữ dội.
Cũng đúng như Thiên Tông Lão Tổ nói, Thông Huyền thất bại chỉ còn là vấn đề về thời gian, một người với khả năng chiến đấu mạnh mẽ như ông ta trước mặt Diệp Thành lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.
Lúc này, hư không đã nhuốm thêm một lớp mạng màu đỏ máu, hai bóng hình đẫm máu vẫn đang đại chiến, một người là sư tổ, một người là đồ tôn, lúc này bọn họ trông giống như hai kẻ thù không chết không nghỉ.
Phụt!
Trong tiếng động dữ dội, Thông Huyền Chân Nhân bị một đao của Diệp Thành chém vào cơ thể, toàn thân đẫm máu ngã nhào giữa hư không trông vô cùng choán mắt.
Rầm!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể vô số vết thương, một cánh tay bị chém đứt, nửa cái đầu bị đánh thảm bại, trông không còn ra hình dạng con người, đây có lẽ là lần thất bại thảm hại nhất của Thông Huyền Chân Nhân từ khi tu đạo tới nay.
Thắng rồi!
Cả Hằng Nhạc Tông chợt như vỡ oà chấn động đất trời.
“Hắn…hắn có thể đánh bại được lão tổ”, những người bị nhốt trong địa lao của Hằng Nhạc Tông như thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ấy, bọn họ run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì bọn họ biết sự thất bại của Thông Huyền có nghĩa là bọn họ cũng sẽ không có thêm cơ hội chiến thắng, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Ta hối hận rồi! Hối hận vì đã đối đầu với Diệp Thành.
Lúc này, những người như Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính, Khổng Tào, Tử Sam, Tả Khâu Minh, Giang Dương mới hiểu thế nào là hối hận thật sự, trước kia bọn họ cao cao tại thượng và chính sự cao cao tại thượng đó lại trở thành mối nguy hại cho sau này.
Không thể nào! Không thể nào!
Doãn Chí Bình bị giam cầm trên bia đá như con chó điên điên cuồng gào thét, đôi mắt hắn tôi độc, khuôn mặt méo xệch hẳn đi.
Sức mạnh của Diệp Thành khiến hắn không thể nào chấp nhận nổi. Sự thất bại của Thông Huyền càng khiến hắn khó chấp nhận hơn vì ông ta chính là hi vọng cuối cùng của hắn nhưng cũng đã bị diệt. Hắn biết cái đợi chờ hắn chính là nghìn đao vạt kiếm.
Rầm!
Trong làn sóng ngỡ ngàng kinh ngạc, Diệp Thành bay từ trên trời xuống, có lẽ cơ thể hắn quá nặng nên khiến mặt đất nứt lìa.
Hắn cũng bị thương nhưng so với lúc chiến đấu với Doãn Chí Bình thì những thứ này chẳng hề hấn gì. Có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, có sức hồi phục mạnh mẽ nên hắn đương nhiên có thể ngó lơ những vết thương trên cơ thể mình.
“Thông Huyền, ông thua rồi”, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát Thông Huyền, giọng nói hết sức lãnh đạm.
“Ta không sai, ta không sai”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Thông Huyền Chân Nhân lồm cồm bò dậy, ông ta lảo đảo, mãi tới lúc này ông ta vẫn không muốn thừa nhận mình sai.
“Ông không sai, ông đúng”, Diệp Thành thản nhiên đáp, “thế nhưng ông đúng hay sai thì có liên quan gì đến chúng ta? Ai còn quan tâm đúng hay sai của ông làm gì? Trên đời này lấy đâu ra đúng với sai. Hôm nay ông có tư cách gì mà nói tới chuyện này với chúng tôi? Một người từng cao cao tại thượng như ông có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa?”
A….!
Lời nói của Diệp Thành khiến Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa gào thét, ông ta đột nhiên khuỵu xuống.
Vào thời khắc sinh tử, ông ta chợt bật cười một cách thê lương.
Sao ông ta có thể không biết Doãn Chí Bình ác độc đến mức nào, sao ông ta có thể không biết Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai thích hợp làm chưởng giáo hơn, và sao ông ta có thể không biết sự sai trái của mình.
Có điều dù ông ta biết mình sai nhưng lại không muốn thừa nhận, vì ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, là ông trời của Hằng Nhạc, ông ta tự nhận mình sẽ không sai, sự uy nghiêm của ông ta không thể nào để cho người khác xâm phạm.
Hiện giờ ông ta tự làm tự chịu, một người cao cao tại thượng như vậy cho tới lúc chết có lẽ sẽ không có ai đau buồn vì ông ta, mỗi lần tới ngày cô hồn có lẽ cũng sẽ không ai thắp cho ông ta một nén nhang, kết cục của ông ta chính là nấm mồ hiu quạnh cỏ dại mọc đan xen.
Ta còn đâu thể diện đi gặp những tiền bối đời trước của Hằng Nhạc!
Khi đôi mắt dần mất đi ánh sáng, khoé miệng Thông Huyền Chân Nhân hiện lên nụ cười tự giễu.
Lúc này, gió lạnh rít qua, trong hư không còn vang vọng tiếng ai oán thê lương.
Haiz!
Nhìn Thông Huyền Chân Nhân nhắm mắt, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt thở dài, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ đớn đau.
Mặc dù bọn họ rất hận Thông Huyền nhưng dù sao ông ta cũng là ân sư năm xưa truyền dạy cho bọn họ. Cho tới lúc này, bọn họ vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên được đưa tới Hằng Nhạc, lúc đó bọn họ hãy còn ngây thơ thế nào, nào ai ngờ tới sẽ có cảnh tượng sư đồ đứng ở hai phía đối lập như vậy.
Haiz!
Lại một tiếng thở dài, Dương Đỉnh Thiên di chuyển, đỡ lấy cơ thể của Thông Huyền, dù có hận đến mức nào nhưng cũng vẫn phải lo cho ông ấy một nơi hậu sự.
Giết! Giết! Giết!
Ngay sau đó, từng tiếng hô vang vọng, bên trong Hằng Nhạc Tông, bóng người như làn sóng sát phạt ra ngoài, cứ thế tiến về phía Doãn Chí Bình.
“Không, không…”, Doãn Chí Bình kinh hãi, săc mặt tái nhợt, cơ thể hắn run lên.
“Có làm có chịu”, phía Tạ Vân cầm sát kiếm tiến tới, lúc này không ai thương xót Doãn Chí Bình, nợ máu phải trả bằng máu, không giết hắn thì không thể hiến tế các vong linh được.
A…!
Trong tiếng gào thét dữ dội, Doãn Chí Bình bị xử lý, máu của hắn nhuốm đỏ từng cái tên mà người ta khắc trên thạch bài.
Trận đại chiến thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Phía này Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới cửa địa lao của Hằng Nhạc Tông, vẻ mặt của hắn điềm nhiên không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
“Diệp Thành….”, khi thấy Diệp Thành sắp tiến vào địa lao, Sở Linh tiến lên trước kéo hắn như thể biết hắn định làm gì, những người khác như Dương Đỉnh Thiên, Thiên Tông Lão Tổ cũng nhìn theo Diệp Thành.
“Việc giết người để ta làm”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, nói rồi hắn nhấc chân bước vào địa lao.
“Tha….tha cho chúng ta, tha cho chúng ta đi mà”, thấy Diệp Thành cầm sát kiếm đi tới, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính khẩn cầu. Mặc dù bọn họ biết cũng chỉ là vô ích nhưng bọn họ vẫn mang theo hi vọng.
Diệp Thành không nói gì, từ từ đi tới, bước chân chậm rãi, nghe tiếng cầu xin của phía Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thể không nghe thấy, liên tục vung sát kiếm.
Lúc này, hắn máu lạnh hơn bất cứ ai, phía sau hắn là một loạt những dấu chân máu, mỗi lần vung kiếm đều có cả loạt người ngã vào vũng máu, cho dù là chết thì trong đôi mắt của bọn họ cũng mang theo cái nhìn kinh hãi.
Có làm thì phải trả!
Giọng nói của Diệp Thành vang vọng khắp địa cung, tay bọn họ đã nhuốm máu thì đương nhiên phải nghĩ tới kết cục của ngày hôm nay.
A….A….!
Trong địa cung vang vọng tiếng gào thét chói tai khiến người ta nghe mà run rẩy như thể bên trong địa cung là địa ngục vậy.
Haiz!
Phía Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa thở dài. Đây chính là sự thảm khốc của vũ lực. Không biết từ bao giờ tiếng gào thét mới ngưng lại.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước ra khỏi địa cung, trong tay cầm theo kiếm Xích Tiêu rỉ máu, còn toàn thân hắn từ đầu tới chân đều nhuốm đỏ máu như thể hắn là tu la bước ra từ địa ngục vậy.
Không biết từ bao giờ khi nhìn thấy trạng thái này của Diệp Thành, tất cả mọi người đều có cảm giác sợ hãi vô hình.