Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Sau vài tiếng ruỳnh ruỳnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại dừng bước, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Bọn họ đã đi được hơn chín trăm năm mươi bậc, nhưng áp lực ở đây đã lớn tới mức kinh người, ngay cả linh lực hộ thể cũng bị áp chế toàn bộ, binh khí bản mệnh cũng không gọi ra được, dù gọi được thì cũng không có linh lực để điều khiển.

“Dưới kia thật rôm rả”, trong lúc nghỉ ngơi, mấy tên thở hổn hển nhìn xuống dưới.

“Nếu lão phu tính không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính”, Đạo Chích nói một câu với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bây giờ xem ra là ngươi nghĩ nhiều rồi”.

“Sư phụ ta nói Diệp Thành sư thúc đến đâu cũng tự bật chế độ thể hiện”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngoáy mũi.

“Ta thích nghe câu này”.

“Một lũ ngốc”, Tiểu Linh Oa vừa ăn no xong lại bắt đầu leo lên, tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại leo cực nhanh, thoáng cái đã lên tới bậc cuối cùng khiến đám Vương Bưu sững sờ choáng váng.

Woa ha ha!

Vừa lên tới bệ đá cuối cùng, hắn ta đã chạy loạn khắp trời, vì đến đây rồi thì không còn áp lực đáng sợ đó nữa.

Đã quá!

Đến khi dừng lại hắn ta mới sung sướng hét lên một tiếng, khiến cho các lão bối ở phía dưới giật bắn mình, thậm chí có người còn phun luôn ngụm trà vừa đưa vào miệng ra ngoài.

“Kẻ nào hét đấy?!”

Mấy lão bối phùng râu trợn mắt.

“Là tên kia kìa!”, có người chỉ vào Tiểu Linh Oa đang gặm linh thạch trên bệ đá.

“Hế, lại có người lên được rồi kìa”.

Những người quan sát nhìn lên, sau Tiểu Linh Oa lại có thêm mấy người lên được bậc thang cuối cùng, một thiếu niên mặc áo tím, một thiếu nữ mặc áo xanh, một thiếu niên mặc áo trắng, còn có một thiếu nữ tóc đỏ trời sinh.

Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần!

Có lão bối tu sĩ vuốt râu mỉm cười, bốn đệ tử đó chính là đệ tử của bốn gia tộc lớn này.

Ruỳnh! Ruỳnh!

Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, Triệu Tử Vân của nhà họ Triệu và Ngưu Bôn của nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực cùng với Đạo Chích tự xưng là thánh trộm kia cũng đồng thời bước lên được bệ đá.

Sau họ là đệ tử trẻ tuổi của nhà Thượng Quan, nhà Âu Dương, nhà Tư Đồ, trong số đó cũng có không ít đệ tử của tam tông.

Tiếp nữa là đệ tử thế hệ Huyền Tự của Hạo Thiên thế gia và Mộ Vân thế gia, sau nữa là đệ tử của Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia, Tinh Nguyệt Cung và Thất Tịch Cung, so với Hổ Oa và Tịch Nhan, trông mấy cô cậu này chật vật hơn nhiều, ai nấy đều ngồi trên bệ đá tu linh dịch ừng ực.

Phụt!

Có tiếng nôn ra máu vọng lại từ thang đá, nhìn kỹ thì thấy là quốc sư Lý Tiêu của nước cổ Thiên Hương.

Khi tới bậc chín trăm năm mươi ba, hắn ta đã bị đánh bại, bị áp lực kinh người chèn ép làm cho nôn ra máu, có điều hắn ta mới là cảnh giới Chân Nguyên chưa được bao lâu, trụ được tới đây đã là đáng quý rồi.

Haiz!

Lý Tiêu thở dài một tiếng rồi ra khỏi cầu thang đá, ngự không bay xuống.

Sau khi hắn ta đi xuống, lại có đệ tử khác đi lên bệ đá, hơn nữa khoé miệng ai cũng có vết máu.

Chậc chậc!

Nhìn từng người từng người đi lướt qua mình như những con súc vật, Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ giật giật khoé miệng.

Ba cậu liếc mắt nhìn ra sau lưng, ngoài Vu Phong còn đang loay hoay ở bậc hơn sáu trăm thì không còn ai nữa, nói cách khác, trên cầu thang đá thông thiên hiện tại chỉ còn bốn người họ.

Rất xấu hổ đó chứ!

Ba người đồng loạt ho khan, gãi đầu, bọn họ đã qua bậc chín trăm bảy mươi rồi mà vẫn thấy xấu hổ.

“Ngu ngốc! Ba tên ngốc!”

Tiểu Linh Oa ở bậc thang cuối cùng lên tiếng mắng, bộ dạng rất đáng đánh.

“Này tên kia!”

Ba tên bực mình, đột nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh bước uỳnh uỳnh lên từng bậc thang.

Dưới sự chú ý của mọi người, cả ba nôn ra máu hết lần này đến lần khác, mười mấy bậc thang trong mắt họ như trở thành rãnh trời, mỗi bước đi đều phải trả giá.

Đi mãi đi mãi, ba người dứt khoát bò từng bậc.

Sau đó họ không đi nữa mà đổi thành bò.

Cảnh tượng này khiến khoé miệng mọi người không khỏi co giật, ai biết thì thấy là ba người, không biết còn tưởng là ba con cóc!

“Mẹ kiếp! Đau đau đau!”

Bên dưới, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Vi Văn Trác nhe răng trợn mắt.

Cũng không trách họ như vậy, bởi vì Hùng Nhị nắm tay Trần Vinh Vân, Hoắc Đằng nắm tay Ly Chương, Tạ Vân nắm tay Vi Văn Trác, ba người căng thẳng nhìn đồ nhi nhà mình, lực trên tay càng lúc càng mạnh.

Gần đến nơi rồi! Gần đến nơi rồi!

Ba người thầm cổ vũ cho đồ nhi của mình, lực tay cũng tăng thêm một chút, nắm chặt đến mức khiến cho tay đám Ly Chương kêu lên răng rắc.

Cuối cùng đám đồ nhi cũng không khiến họ thất vọng, Thiếu Vũ bò lên đầu tiên, Vương Bưu là người thứ hai.

Cung Tiểu Thiên Nhi thì được Thiếu Vũ và Vương Bưu kéo lên, tới khi lên đến bệ đá, cả ba nằm bò ra đó như lợn chết, dang hai chân hai tay rất chướng mắt.

Phù!

Thấy ba tên lên tới nơi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK