Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trước…trước đây ta chưa từng làm việc này bao giờ cả”.

“Đúng là ta phục nàng thật đấy”, Diệp Thành day trán.

Cả hai người đang nói chuyện thì có ba tới năm người ngồi vào bàn phía trước bọn họ, một người gầy như khỉ, một người cao to vạm vỡ, một người trông dáng hình vừa phải nhưng lại bị què.

“Nghe thấy gì chưa? Bắc Sở lại xuất hiện yêu nghiệt rồi”, tên gầy như khỉ kia lên tiếng.

“Thật hay giả vậy?”, hai tên còn lại tỏ vẻ khó tin nhìn tên gầy kia.

“Lừa các người thì ta chết không nhắm mắt”, tên kia vỗ ngực, “nghe nói là một tên tên Tinh Thần đại chiến với Thánh Tử Thị Huyết Điện Hoắc Tôn hơn ba trăm hiệp mới thất bại, bị Hoắc Tôn và các tu sĩ mạnh của Thị Huyết Điện truy sát hơn tám nghìn dặm may là không bị bắt”.

Nghe vậy, đặc biệt là nghe thấy cái tên Tinh Thần, Diệp Thành dang ngồi trước bàn trà vẻ mặt có phần khác thường, người tên kia nói là Diệp Tinh Thần, chẳng phải là đạo thân Tinh Thần của hắn sao?

“Đã bảo ngươi đừng gây chuyện rồi mà ngươi còn không ngoan ngoãn”, Diệp Thành bất giác che trán.

“Ngươi biểu cảm gì thế kia?”, phía đối diện, Sở Linh thẫn thờ nhìn Diệp Thành.

“Không có gì”, Diệp Thành lắc đầu, mặc dù đạo thân gây chuyện nhưng hắn vẫn rất vui. Khả năng chiến đấu của Hoắc Tôn thế nào hắn cũng biết, chỉ đứng sau Cơ Tuyết Băng, đấu với hắn ta hơn ba trăm hiệp mới bại thì thực lực của hắn có thể được liệt vào một trong mười người đứng đầu bảng Phong Vân.

“Diệp Tinh Thần?”, phía bàn trà bên này vẫn đang bàn tán, nghe thấy cái tên Diệp Tinh Thần, người có thân hình vạm vỡ và người khác với dáng người vừa vặn kia gãi đầu: “Sao nghe cái tên này lại cứ thấy….thấy quen thế nhỉ?”

“Quen sao?”, tên gầy như khỉ kia toét miệng cười, “không sai, nhiều hơn cái tên Diệp Thành một chữ”.

“Người họ Diệp đều giỏi như vậy sao?”

“Thừa lời, Diệp Thành còn một họ nữa là Hạo Thiên”.

“Suýt thì quên mất”, tên có dáng người vạm vỡ bất giác gãi tai.

“Có điều nói tới Diệp Thành, tên đó đúng là tiếng tăm lẫy lừng”, tên người gầy tặc lưỡi: “Trong thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân hắn còn mang theo cả cái quan tài đến, đáng bất ngờ hơn cả là hắn còn mang theo cả đội quân tu sĩ mạnh mẽ lật đổ cả Chính Khí Điện”.

“Việc này cũng chỉ có hắn mới làm ra được”, tên với dáng người vừa phải xuýt xoa: “Có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà lại bị hắn ép đến mức phải tự phế đi tu vi, trong đó còn có vài người tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa”.

“Theo ta thấy thì tên Diệp Thành đó cũng còn nhân từ chán”, tên vạm vỡ xoa cằm: “Nếu là ta thì ta phải giết sạch”.

“Có lẽ hiện giờ những kẻ đó đang bị truy sát cũng nên”, tên gầy gò lên tiếng: “Bọn họ của hiện tại không còn là tu sĩ cao cao tại thượng nữa, không còn tu vi chẳng khác gì kẻ bỏ đi, những người có thù với bọn họ mà chịu bỏ qua sao? Diệp Thành không giết bọn họ nhưng kết cục cũng chẳng khác gì phải chết cả”.

Không biết nếu như để ba người này biết nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ đang ngồi ngay cạnh thì bọn họ sẽ có biểu cảm thế nào, không biết nếu như để bọn họ biết Diệp Tinh Thần mà bọn họ nhắc đến chính là đạo thân của Diệp Thành thì bọn họ sẽ phản ứng ra sao.

“Ngươi lại nóng mắt rồi à?”, nghe ba người kia nói chuyện, Sở Linh cũng khẽ mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành.

“Ta quen rồi”, Diệp Thành nói rồi không quên xoắn xoắn lọn tóc.

“Ta cũng quen rồi”, Sở Linh mỉm cười, cô không thể không quen vì từ khi Diệp Thành trở về hết lần này tới lần khác khiến cô phải bất ngờ, hiện giờ khả năng chống chọi của cô không giống trước kia, có một tên yêu nghiệt như vậy ở bên nên mọi chuyện có kinh động đến thế nào thì cũng chỉ như chơi mà thôi.

“Có một việc mà ta vẫn muốn hỏi ngươi”, Sở Linh nói rồi không quên nhìn Diệp Thành: “Nếu có ngày ngươi và Huyền Linh Chi Thể phải gặp nhau trên chiến trường thì ngươi có nhẫn tâm ra tay giết cô ấy không?”

“Giết”, Diệp Thành không do dự mà nói dứt khoát.

“Nhưng cô ấy là người thương trước kia của ngươi”.

“Gặp nhau trên chiến trường thì không còn tình nghĩa nữa, chỉ có sống và chết”.

“Ngươi nỡ sao?”, Sở Linh mím môi lại nhìn Diệp Thành.

“Cái gọi là chiến tranh đâu chừa chỗ cho sự thương hại, với khả năng của cô ấy thì rồi sẽ có ngày nhất định là anh hùng cái thế, còn đối với Hằng Nhạc mà nói thì cô ấy chính là mối hoạ khủng khiếp, trảm kiếm của cô ta thì ta sẽ không chút do dự”, Diệp Thành nói rất lãnh đạm nhưng những lời này đến tai Sở Linh lại khiến cô phải mím môi thật chặt, sự lạnh lùng tàn khốc của hắn đã vượt qua tưởng tượng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK