*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đoạn đường đi, Diệp Thành chỉ biết bịt mũi, mãi tới khi nhìn thấy một tảng đá trông cũng ưng mắt hắn mới dừng lại.
Lần này không phải hắn nhìn tảng đá đó mà nhìn người đứng phía trước tảng đá đó.
Đó là một thanh niên mặc áo bào đen, bóng lưng thẳng tắp, điều quan trọng nhất là khí chất của người này, dùng một từ để miêu tả thì đó là ngạo, nếu dùng hai từ để miêu tả thì đó là ngạo nghễ.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành đứng trước tảng đá, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn nhìn lên tảng đá nhưng trong lòng lại đang nghĩ về tu vi của người thanh niên mặc hắc bào kia. Mặc dù người này trông trẻ tuổi nhưng Diệp Thành biết tuổi tác của người này ít nhất cũng phải vài trăm tuổi, nhất định là ăn linh dược kéo dài thanh xuân nên mới trẻ lâu như vậy.
“Tiểu tử, nếu không có việc gì thì đừng đụng vào hắn, tên này không phải ai cũng có thể đụng vào đâu”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Thái Ất Chân Nhân ở phía xa đã truyền âm vào tai hắn.
“Người này có lai lịch thế nào chứ?”, Diệp Thành nhìn tảng đá nhưng lại dùng truyền âm linh hồn nói chuyện với Thái Ất Chân Nhân.
“Hắn chính là Độc Cô Ngạo”.
“Độc Cô Ngạo?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn chợt liếc nhìn người thanh niên mặc hắc bào bên cạnh mình: “Ông ta chẳng phải chính là kẻ tàn nhẫn tuyệt thế đại chiến với Đao Hoàng hơn bảy trăm trận mà chưa từng bại sao?”
“Xem ra ngươi cũng không đến mức kiến thức nông cạn”, Thái Ất Chân Nhân cười nói.
“Trước đây ta từng làm tình báo đấy”, Diệp Thành đáp lại một câu chẳng mấy dễ chịu nhưng trong lòng thì thầm trầm trồ không thôi.
Đao Hoàng là ai, chính là kẻ mạnh tuyệt thế hàng nghìn năm mới gặp của Đại Sở, năm xưa ở trận Đông Lăng Cổ Uyên, ông ta đã giết chín Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, nổi danh khắp Đại Sở. Người có thể chiến với ông ta bảy trăm hiệp mà không thua thì nhất định là kẻ mạnh vô cùng.
“Không ngờ có thể gặp được kẻ mạnh trong truyền thuyết ở đây”, Diệp Thành khấp khởi trong lòng, hắn lại lần nữa nheo mắt nhìn Độc Cô Ngạo rồi khẽ lùi về sau.
Hắn vừa rời đi, Độc Cô Ngạo đứng thẳng như cây lao mới từ từ ngẩng đầu nhìn bóng người Diệp Thành đang đi xa dần.
“Hoả diệm màu vàng, thiên lôi màu đen”, giọng nói lạnh lùng vang lên, trong ánh mắt sắc lạnh của Độc Cô Ngạo hiện lên cái nhìn nguy hiểm, nếu như Diệp Thành nghe được lời nói này thì không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào.
Phía sau, Bích Du đã đi theo Diệp Thành, vẫn cứ liên tục đi rồi lại dừng, chốc chốc liếc nhìn Diệp Thành.
Thấy bóng hình Bích Du lướt qua, đôi mắt Độc Cô Ngạo lại di chuyển từ Diệp Thành sang cô ta, ông ta nheo mắt, thầm nhủ: “Cô ta không phải là đứa bé năm xưa chứ?”
Cả đoạn đường đi, Diệp Thành chỉ biết bịt mũi, mãi tới khi nhìn thấy một tảng đá trông cũng ưng mắt hắn mới dừng lại.
Lần này không phải hắn nhìn tảng đá đó mà nhìn người đứng phía trước tảng đá đó.
Đó là một thanh niên mặc áo bào đen, bóng lưng thẳng tắp, điều quan trọng nhất là khí chất của người này, dùng một từ để miêu tả thì đó là ngạo, nếu dùng hai từ để miêu tả thì đó là ngạo nghễ.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành đứng trước tảng đá, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn nhìn lên tảng đá nhưng trong lòng lại đang nghĩ về tu vi của người thanh niên mặc hắc bào kia. Mặc dù người này trông trẻ tuổi nhưng Diệp Thành biết tuổi tác của người này ít nhất cũng phải vài trăm tuổi, nhất định là ăn linh dược kéo dài thanh xuân nên mới trẻ lâu như vậy.
“Tiểu tử, nếu không có việc gì thì đừng đụng vào hắn, tên này không phải ai cũng có thể đụng vào đâu”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Thái Ất Chân Nhân ở phía xa đã truyền âm vào tai hắn.
“Người này có lai lịch thế nào chứ?”, Diệp Thành nhìn tảng đá nhưng lại dùng truyền âm linh hồn nói chuyện với Thái Ất Chân Nhân.
“Hắn chính là Độc Cô Ngạo”.
“Độc Cô Ngạo?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn chợt liếc nhìn người thanh niên mặc hắc bào bên cạnh mình: “Ông ta chẳng phải chính là kẻ tàn nhẫn tuyệt thế đại chiến với Đao Hoàng hơn bảy trăm trận mà chưa từng bại sao?”
“Xem ra ngươi cũng không đến mức kiến thức nông cạn”, Thái Ất Chân Nhân cười nói.
“Trước đây ta từng làm tình báo đấy”, Diệp Thành đáp lại một câu chẳng mấy dễ chịu nhưng trong lòng thì thầm trầm trồ không thôi.
Đao Hoàng là ai, chính là kẻ mạnh tuyệt thế hàng nghìn năm mới gặp của Đại Sở, năm xưa ở trận Đông Lăng Cổ Uyên, ông ta đã giết chín Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, nổi danh khắp Đại Sở. Người có thể chiến với ông ta bảy trăm hiệp mà không thua thì nhất định là kẻ mạnh vô cùng.
“Không ngờ có thể gặp được kẻ mạnh trong truyền thuyết ở đây”, Diệp Thành khấp khởi trong lòng, hắn lại lần nữa nheo mắt nhìn Độc Cô Ngạo rồi khẽ lùi về sau.
Hắn vừa rời đi, Độc Cô Ngạo đứng thẳng như cây lao mới từ từ ngẩng đầu nhìn bóng người Diệp Thành đang đi xa dần.
“Hoả diệm màu vàng, thiên lôi màu đen”, giọng nói lạnh lùng vang lên, trong ánh mắt sắc lạnh của Độc Cô Ngạo hiện lên cái nhìn nguy hiểm, nếu như Diệp Thành nghe được lời nói này thì không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào.
Phía sau, Bích Du đã đi theo Diệp Thành, vẫn cứ liên tục đi rồi lại dừng, chốc chốc liếc nhìn Diệp Thành.
Thấy bóng hình Bích Du lướt qua, đôi mắt Độc Cô Ngạo lại di chuyển từ Diệp Thành sang cô ta, ông ta nheo mắt, thầm nhủ: “Cô ta không phải là đứa bé năm xưa chứ?”