“Thành Vô Lệ?”, nghe được bốn chữ này, Diệp Thành bỗng nhìn sang Đại Minh Vương, ánh mắt sáng ngời: “Tại sao tiền bối lại nói đến sự tồn tại cổ xưa này, là tiên thành lại giáng thế?”
“Vào ngày đại hội vạn tộc, nó đã rơi xuống Tây Mạc”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước khẽ gật đầu: “Nhưng cũng chỉ ở lại mười lăm phút rồi biến mất, không ai tìm được dấu vết của nó”.
“Chỉ dừng lại ở Tây Mạc một khắc*”, Diệp Thành thì thào, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, cho dù biết được tin vào ba ngày trước, muốn đi Tây Mạc, cũng không kịp, quá xa.
*một khắc bằng 15 phút ở hiện đại
Hiếm khi nhìn thấy thành Vô Lệ thế mà lại bỏ lỡ, bỏ lỡ nó rồi thì đã bỏ lỡ Sở Huyên Nhi, cũng có khả năng là Sở Linh Nhi, nhưng cho dù là ai thì cuối cùng hắn cũng không đến kịp.
Thành Vô Lệ xuất quỷ nhập thần, lần này bỏ lỡ không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, có lẽ nếu có xuất hiện lần nữa, hắn vẫn không đến kịp, có lẽ lúc nó xuất hiện lần nữa, hắn đã bước vào vòng luân hồi kế tiếp rồi.
“Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước cười nói.
“Tổ tiên từng nói đó là một tiên thành khi ẩn khi hiện”, Diệp Thành lơ đãng đáp: “Người ở nơi đó đều tu bí thuật Thái Thượng Vong Tình, Vô Lệ tức là vô tình”.
“Thảo nào, thảo nào phụ nữ đến từ thành Vô Lệ đều không có tình cảm”.
Nghe nói thế, đôi mắt tối sầm của Diệp Thành bỗng lóe sáng, nghiêng đầu nhìn Đại minh vương: “Ý của tiền bối là lần này thành Vô Lệ giáng xuống là có người đi ra?”
“Đúng là có một người đi ra từ đó”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước vuốt râu: “Hôm qua đạo hữu ở Tây Mạc của ta đến nhà họ Khổng Tước, nghe ông ấy nói thế, chắc là thật đấy”.
“Đạo hữu của tiền bối có chân dung của người phụ nữ đó không?”, hơi thở Diệp Thành trở nên gấp gáp, có lẽ là quá vui mừng, ngay cả giọng điệu cũng run rẩy, đôi mắt như phát sáng tràn đầy hy vọng.
“Không có”, Đại minh vương Khổng Tức lắc đầu: “Ông ấy từng gặp người phụ nữ đó nhưng nàng ta che kín mặt, còn dùng bí pháp thần che mất huyền cơ, cho dù không đeo mạn che mặt thì cũng khó thấy được dung mạo thật”.
Diệp Thành lặng thinh không nói, cảm thấy rất tiếc nuối nhưng cũng nhiều hy vọng, nếu là người bước ra từ thành Vô Lệ, có khả năng là Sở Huyên hoặc là Sở Linh, không thể loại trừ khả năng này.
Thầm nghĩ như thế, Diệp Thành bỗng đứng dậy: “Tiền bối, vãn bối còn có việc, tạm biệt”.
Nói rồi hắn sải bước đi ra ngoài, có phải hay không hắn cũng phải đến Tây Mạc một chuyến, tìm được nàng ta rồi nhìn là sẽ biết, cho dù không phải cũng có thể hỏi được gì đó.
Sau khi ra khỏi rừng trúc, hắn bay lên trời, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn lại bọn Tiểu Viên Hoàng, sáu tên kia đều ngủ rất say, hắn cũng không quấy rầy nên lặng lẽ ra đi cũng xem như đúng lúc.
Đại Minh Vương nhà Khổng Tước cũng đứng dậy, hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Thành rời đi, đôi mắt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc và nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần nghi hoặc, có trách thì chỉ trách Diệp Thành quá bí ẩn.
Sau khi hắn đến, rất nhiều chuyện đều trở nên khác lạ, chẳng hạn như cháu gái nhỏ của ông ta, trong đôi mắt xinh đẹp luôn ẩn chứa sự thăng trầm gì đó hệt như cô bé đã cất giấu quá nhiều chuyện.
Dưới ánh trăng, Diệp Thành như thần quang rực rỡ, phản chiếu bầu trời đầy sao vô cùng lung linh.
Đợi đến khi sắp bình minh, hắn mới đáp xuống một thành cổ gần nhà họ Khổng Tước.
Hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa nhưng không định đến chỗ có người chuyển thế mà chạy thẳng vào trung tâm thành, bước vào trận truyền tống, cả một đường truyền tống đến Tây Bắc, hướng đi lần này là Tây Mạc của Huyền Hoang.
Cả đoạn đường tiếp theo hắn cũng không dừng lại nghỉ ngơi, những nơi hắn đi qua đều có những truyền thuyết về hắn, chẳng hạn như mọi người trên Huyền Hoang Đại Lục đều biết đến cái tên Diệp Thành này, thậm chí còn lan truyền từ thánh địa tu sĩ này đến tinh vực, chẳng mấy chốc danh tiếng của thánh thể đã truyền đi khắp Chư Thiên Vạn Vực.
Hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này, đi lâu như vậy, vinh quang và danh tiếng gì đó đã không còn quan trọng nữa, trong các câu chuyện để lại cho đời sau có hắn hay không cũng không quan trọng.
“Mở trận, thành cổ Nam Thiên!”, lại là một đêm trời đầy sao, Diệp Thành bước vào trận truyền tống, một tấm bản đồ treo lơ lửng trong đường hầm không gian, hắn dùng bút không ngừng nối từng thành cổ lại với nhau, đó là con đường ngắn nhất đến Tây Mạc, cả đoạn đường đều truyền tống.
Khi hắn nhìn vào trong, đường hầm không gian luôn yên tĩnh mà giờ lại náo loạn, từ đầu đến cuối đường hầm này dần dần sụp đổ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó lan về phía hắn.
Hắn nhanh chóng cất bản đồ đi, híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, không cảm nhận được có người đang đánh nhau, nói cách khác đường hầm không gian không sụp đổ vì có đại chiến.
Nếu trong đường hầm không xảy ra vấn đề, vậy thì trận truyền tống ở hai đầu đường hầm xảy ra vấn đề, chắc chắn trận truyền tống ở một đầu nào đó bị hỏng, dẫn đến đường hầm không gian sụp đổ.
Không nghĩ nhiều, hắn xoay người chạy ra ngoài, đường hầm không gian đã hỏng, hắn cũng chỉ có thể bay đến thành cổ Nam Thiên, nhờ vào trận truyền tống ở đó để tiếp tục truyền tống đến Tây Mạc.
Nửa canh giờ sau, thành cổ Nam Thiên mới hiện ra trong mắt hắn nhưng lại khiến hắn nhíu mày.
Nhìn từ xa, cả thành cổ Nam Thiên ngập trong màu máu, sương máu bay mù mịt bao phủ bầu trời đầy sao bằng một tấm màn máu, đứng từ rất xa đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Quả nhiên là bên này xảy ra vấn đề. Diệp Thành lẩm bẩm, một luồng thần quang lướt qua thành cổ Nam Thiên.
Đi vào trong thành cổ Nam Thiên, hắn lại nheo mắt, mặc dù thành này lớn nhưng lại yên tĩnh như tờ.
Hay nói cách khác người trong thành cổ Nam Thiên đã bị tàn sát, khắp nơi đều là thi thể, đường phố, nhà cửa, đình quán đều đẫm máu, khiến người ta kinh hãi.
Diệp Thành nhìn thoáng qua, dù là hắn thì cũng không khỏi run lên, đàn ông đều bị chặt đầu treo lên cao, phụ nữ cũng rất thê thảm, quần áo xộc xệch, không ít người bị làm nhục đến chết.
Hệt như nơi tu la âm trì, ngay cả những đứa trẻ sơ sinh cũng bị ghim vào tường.
Diệp Thành sải bước đi nhanh hơn như bị hoảng sợ, trong thành vẫn còn người sống, hơn nữa còn là người chuyển thế.
Đó là một phủ đệ, thủ vệ canh cửa phân tán khắp nơi, tất cả đều bị chém đầu, có lẽ là vì người chết trong phủ quá nhiều, máu chảy ra từ trong phủ, thấm xuống đường.
Khi bước vào phủ, từ xa hắn nhìn thấy một người phụ nữ nhuốm đầy máu, nàng ta bị làm nhục, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương, nằm trên mặt đất gian nan bò sang một bên.
Diệp Thành bước đến, hắn mặc kệ mọi thứ, hắn lấy căn nguyên ra rót vào trong cơ thể của người phụ nữ áo, nàng ta là người chuyển thế, kiếp trước là đệ tử thế hệ chữ lót Huyền ở Thanh Vân Tông.
Có điều khiến hắn bất lực là Nguyên Thần chân thân của cô gái này đã bị trúng một đòn mang tính hủy diệt, ngọn lửa nguyên thần gần như bị dập tắt, ngay cả khi Đại La Kim Tiên còn sống, cũng khó có thể cứu sống nàng ta.
“Đừng động đậy nữa, đừng nói chuyện”, hai mắt Diệp Thành đỏ ngầu, điên cuồng xông vào căn nguyên, chỉ mong có thể cứu mạng nàng ta, ít nhất để nàng ta biết đến quê hương Đại Sở của mình.
Người phụ nữ áo tím dường như không nghe thấy, vẫn cố hết sức bò về phía trước, kéo lê cơ thể đẫm máu, hai bàn tay nhuốm đầy máu giơ về một hướng như muốn chạm vào thứ gì đó.
Diệp Thành vô thức nghiêng đầu nhìn theo hướng bàn tay của người phụ nữ, đó là một bức tường đá, có một đứa bé sơ sinh bị đóng lên trên đó, vẫn còn đang trong bộ dạng khóc òa.
Hắn run lên, có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra ở đây không lâu trước đó, nàng ta bị làm nhục, trơ mắt nhìn con mình bị đóng đinh đến chết, trơ mắt nhìn những người trong tộc lần lượt ngã xuống.
“Con… con, con của… con của ta… con”, người phụ nữ khàn giọng hét lên, nhưng giọng nói yếu dần đi, ánh sáng trong mắt nhanh chóng lụi tàn, cuối cùng ngọn lửa nguyên thần le lói cũng dập tắt, bàn tay đầy máu giơ lên đó cũng vô lực buông thõng xuống.
Hai tay Diệp Thành dính đầy máu, nước mắt nóng hổi trào ra, hắn vẫn đến muộn rồi, hắn chưa từng cảm thấy mình vô dụng như lúc này, trơ mắt nhìn nhưng lại chẳng thể làm được gì.
“Ta nói rồi mà, chắc chắn vẫn còn người sống”, Khi Diệp Thành đang cảm thấy đau lòng, thương xót, một giọng cười nham hiểm vang lên, một đám người bay vào trong phủ, khí tức của đám người đó đều âm u, mặt mày dữ tợn, đứng quanh trên bầu trời, đầy hứng thú nhìn xuống Diệp Thành bên dưới: “Không ngờ lại là Thánh Nhân”.