Đây là một vùng đất đẫm máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông tựa như địa ngục vô gián.
Ở đây không có sinh linh, chỉ có máu và xương, trong huyết phong rít gào mang theo tiếng ai oán, trong huyết vụ cuộn trào có tiếng khóc than, đây có lẽ là một ngôi mộ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông chỉ có thể là nơi chôn cất của người.
Vù vù vù!
Không biết qua bao lâu, mấy chục bóng người xuất hiện trong huyết phong, đó chính là phía Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang.
“Trận chiến thật khốc liệt!”, mọi người đều cau mày, hít vào một hơi.
“Đến muộn rồi sao?”, vẻ mặt Chung Giang khó coi, ông không ngừng quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng Diệp Thành.
“Ngọc thạch linh hồn chưa vỡ, hắn vẫn còn sống”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn miếng ngọc thạch trong tay.
“Đó… Đó chính là Hoàng thành nước Nam Triệu”, Lý Tiêu bị đưa đến chỉ vào cổ thành rộng lớn phía xa, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, hắn ta đã bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu thế này.
“Đi!”, mọi người thoáng chốc đã biến mất, đi thẳng đến Hoàng thành nước Nam Triệu.
…
Độc Long Môn.
Trong đại điện, Độc Long Lão Tổ đi đi lại lại như kiến bò trên chảo lửa, ông ta đã không chỉ một lần nhìn về phía đại điện.
Không chỉ ông ta mà Độc Long môn chủ và các trưởng lão cũng đều như vậy.
Tối hôm qua, cao thủ của Huyết Linh thế gia sát phạt về phía Nam Triệu đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, bọn họ chờ đợi cả đêm chỉ vì một tin tức nực cười này.
Về rồi!
Chẳng mấy chốc, Độc Long môn chủ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài điện, một bóng người nhanh chóng bay vào.
Lão tổ cứu ta với!
Người đó kêu cứu rồi đáp xuống như một đạo thần quang, loạng choạng bước vào đại điện, người bê bết máu.
Phụt!
Giây tiếp theo, hắn ta đang định kêu cứu thì bị một cây chiến mâu đen kịt từ ngoài bắn vào ghim chết ngay trong đại điện.
Chuyện này…!
Mọi người trong điện đều biến sắc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng động lớn vang lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, nghe kỹ thì là tiếng bước chân người đi lại, bởi vì thân thể quá nặng nên mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển.
Ánh mắt mọi người vô thức nhìn ra ngoài điện.
Ở đó có một thanh niên trên người đầy máu từ tốn bước đến, mái tóc đỏ tung bay, hắn đi trên ác sát huyết hải, tay cầm sát kiếm nhuốm máu như thể ma thần vô song đến từ ma giới.
Diệp… Diệp Thành!
Độc Long môn chủ đột nhiên ngã quỵ xuống đất, Độc Long Lão Tổ cũng run rẩy đứng không vững.
Thánh chủ Thiên Đình, ma thần cái thế, hắn đã cầm kiếm tới rồi.
Chạy mau!
Không biết là ai gào lên một tiếng kinh hãi, Độc Long Môn rộng lớn chứa gần nghìn người nhưng không một ai dám tiên phong, ai cũng như chó lạc chủ, chạy trốn khắp nơi.
Keng!
Kiếm Xích Tiêu rung lên, Diệp Thành bắt đầu tàn sát, hắn giết người, nó uống máu, hắn là ma thần cái thế, nó là ma kiếm vô song.
A!
Những tiếng thét chói tai giống như tiếng chuông báo tử giữa thiên địa, mỗi âm thanh vang lên đều là một sinh linh sống, dưới ma kiếm của ma thần, từng sinh linh hoá thành huyết vụ, nhuộm đỏ cả đất trời.
Không không… không…!
Độc Long môn chủ trốn đến cuối đại điện, nhìn Diệp Thành đang từ từ đi tới với ánh mắt kinh hãi.
Lúc này ông ta mới hối hận không nên đưa hai đứa con trai riêng của mình xuống thế giới phàm trần, hối hận vì đã chọc giận Diệp Thành, đến nỗi phải chôn vùi cả huyết mạch, cũng chôn vùi cả Độc Long Môn truyền thừa mấy trăm năm.
Keng!
Ma kiếm Xích Tiêu rung lên, đầu Độc Long môn chủ rụng rời, máu bị kiếm hút sạch, ma quang sáng rực.
Ầm!
Sau tiếng ầm vang dội, núi lớn sụp đổ, Độc Long Môn bị xoá sổ từ đây.
Diệp Thành lại lên đường, hắn đi trên ác sát huyết hải, tay cầm Xích Tiêu nhuốm máu, mái tóc màu đỏ tung bay, mỗi sợi tóc đều nhuốm ma quang màu đỏ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đất trời rộng lớn không hề yên bình.
Hư thiên thanh tao vang lên tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, giống như tiếng sấm rền.
Đó… Đó là!
Dưới bầu trời, cứ nơi nào có người là mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hư thiên với vẻ mặt khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành đang đi trên ác sát huyết hải.
Diệp… Diệp Thành!
Có lẽ những người đó không biết, khi bọn họ nói ra cái tên này, giọng điệu và cơ thể đều run lên.
Đó là vị sát thần đến từ địa ngục khắc sâu trong lòng bọn họ; đó là bậc chiến thần đến từ thiên đường in sâu trong trí nhớ của họ; đó là bậc ma thần đến từ cửu tiêu chầm chậm lạc ấn trong linh hồn bọn họ.
“Hắn… Hắn vẫn còn sống”.
“Hắn… Hắn thoát được khỏi… khỏi Đầm Vô Vọng rồi?”
Cơ thể mọi người đều run lên, không ngừng lùi lại phía sau, chỉ muốn lui về phía rìa vũ trụ, không bao giờ muốn nhìn thấy bóng lưng của người đó nữa.
Bùm!
Trong âm thanh sợ hãi, ma thần Diệp Thành đã xuống đến cổ thành.
Đây là phân điện thứ ba của Huyết Linh thế gia, vô số cao thủ nhưng không ai dám chiến đấu, bị giết máu chảy thành sông.
Đến khi ma thần rời đi, cổ thành đã là một cổ thành màu máu.
Mọi người sợ hãi nhưng vẫn không kìm được đi theo, dù biết là hoang tưởng nhưng họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy ma thần một đời quật khởi ở thời đại này.
Ầm!
Lại một kết giới hộ thành nữa bị phá vỡ, ma thần bước vào, cổ thành thoáng chốc trở thành địa ngục vô gián.
Đây là phân điện thứ sáu của Huyết Linh thế gia, điện chủ bị ghim chết trên hư thiên, chín đại thống lĩnh bị chém đầu, toàn bộ số người trong phân điện đều chết sạch, toà cổ thành đã trở thành nấm mồ chôn tiên nhân thượng cổ.
Uỳnh!
Ma thần bước ra, sau lưng là thây núi biển máu, nhìn thấy mà rùng mình.
Sau lưng hắn vẫn có người đi theo, nhìn thây chất thành núi, máu chảy thành sông, họ đã không phân biệt được đây là nhân gian hay địa ngục.
Ầm!
Kết giới hộ thành phân điện thứ hai của Huyết Linh thế gia bị ma chưởng nghiền nát.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Một lão già mặc áo bào huyết sắc lao ra, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế bao trùm núi sông, một kiếm lăng thiên chém nứt thiên địa.
Ma thần không dừng lại mà chậm rãi đi tới, mặc cho nhát kiếm ấy chém lên vai mình, máu bắn ra chói mắt, để lộ cả xương nhưng vẫn không ngăn được bước chân hắn.
Ánh mắt ông lão áo bào huyết sắc đầy kinh hãi, ông ta lùi về sau, một đòn đỉnh phong của ông ta ở trước mặt ma thần chẳng là gì.
Giết!
Ông ta lại vung kiếm lên, một kiếm vô song long trời lở đất.
Ma thần di chuyển, nâng ma chưởng lên, nắm lấy sát kiếm đang từ trên trời giáng xuống, sức mạnh ma đạo cường hãn, sát kiếm lập tức vỡ nát, ông lão áo bào huyết sắc bị hất văng, còn chưa đứng lên đã bị chiến mâu màu đen ghim chết trên hư thiên.
A!
Theo tiếng kêu gào than khóc là một cuộc tàn sát bắt đầu.
Đến khi ma thần bước ra một lần nữa thì cổ thành đã chìm trong biển máu, hoá thành bụi trần.
Hắn không dừng bước, đi trên ác sát huyết hải, cầm sát kiếm đi về phía Bắc, tàn sát bừa bãi, san bằng hết toà cổ thành này đến toà cổ thành khác, sau lưng hắn trải đầy máu và xương.
Khi màn đêm buông xuống, chín phân điện của Huyết Linh thế gia đều đã bị tiêu diệt.
Bắc Sở chấn động, cả vùng đất sục sôi.
Thánh chủ Thiên Đình trở lại, giống như ma thần cái thế quân lâm thiên hạ, diệt sạch Vạn Cổ Chư Thiên.
Vẫn… Vẫn còn sống?
Các thế gia lớn ở Bắc Sở sau khi nghe thấy cái tên đó thì hai chân mềm nhũn.
Điều này… Điều này làm sao có thể!
Trong đại điện của Thị Huyết Điện, hai mắt Thị Huyết Diêm La tràn đầy kinh ngạc, thân thể ông ta run rẩy.
Như vậy rồi mà vẫn còn sống sót đi ra được?
Từ các hướng của Bắc Sở, chư Vương đi ra nhìn về phía chân trời, dường như có thể nhìn thấy bóng lưng với mái tóc màu đỏ tung bay từ nơi cách đó cả triệu dặm, mắt họ mờ đi, dường như nhìn thấy Hoàng đế Đại Sở năm xưa.
“Không phải là cái xác biết đi ư? Sao… Sao lại thế này?”, ở Huyết Linh thế gia, Huyết Linh Lão Tổ ngồi xuống ghế.
“Sao… Sao có thể chứ?”, giọng ông ta run run, tay cầm chén rượu cũng run lên, chín phân điện đều đã bị giết, chuyện này do một người làm? Ông ta không thể tin được.
“Lão… Lão tổ, hắn đang trên đường đến Huyết Linh thế gia của chúng ta rồi”.
“Nhanh… Nhanh, mau thông báo cho các thế gia khác, thông báo cho Thị Huyết Điện, thông báo cho chư Vương, thông báo…”
“Các ngươi đều phải chôn cùng”, Huyết Linh Lão Tổ còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lẽo chết chóc, uy nghiêm hư ảo truyền đến từ phương trời xa xôi, kèm theo tiếng sấm sét của cửu tiên giống như thánh chỉ trời cao ban xuống.