Một lũ ngu ngốc!
Giữa đất trời lại vang lên tiếng hét ngang ngược, bá đạo thế này.
A!
Sau đó lại là tiếng hét giận dữ như vậy.
Hai âm thanh này cứ liên tục nối nhau vang lên, hơn nữa còn theo một vòng lặp, liên tục không ngừng trong hai canh giờ.
Được lắm!
Người nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc Thiên Thành liên tục tặc lưỡi cảm thán!
Thế trận đại quân hai điện của Chính Dương Tông lớn nhường nào! Thế mà lại bị một mình ngươi quậy phá không yên, thử hỏi ở Nam Sở có thể tìm được người nào còn lợi hại hơn ngươi nữa không?
Tuy nhiên, trong những tiếng cảm thán còn có rất nhiều tiếng thở dài.
Mặc dù hành động của Diệp Thành rất quái đản, nhưng phải thừa nhận rằng cách này của hắn rất lợi hại, có thể năm lần bảy lượt ra tay, hơn nữa lần nào cũng có thể an toàn rút lui, đây không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
Hết cách rồi, Diệp Thành cũng không còn cách nào khác.
Điều động đại quân cần thời gian, hắn chỉ có thể dùng cách vô liêm sỉ này để kéo dài thời gian, bởi vì kết giới của nhà Thượng Quan không bằng kết giới của Hằng Nhạc Tông, nếu bị phá vỡ thì sẽ rất nguy hiểm.
Trong đại điện của nhà Thượng Quan, hầu hết các trưởng lão đều đang nhìn ra ngoài, thi thoảng cũng sẽ quay lại liếc nhìn Diệp Thành.
Tuy rằng vì Diệp Thành đến mà bầu không khí ở đây dịu đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt mọi người vẫn hơi khó coi, họ không biết rốt cuộc Diệp Thành thật sự dẫn người đến hay chỉ lừa họ. Nếu là thật thì tốt, nếu là giả thì hôm nay nhà Thượng Quan của họ sẽ khó thoát khỏi cảnh bị tiêu diệt.
“Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, để ta giúp cô mở đan hải đi!”, sự im lặng trong đại điện cuối cùng cũng bị lời nói của Diệp Thành phá vỡ.
Lời này vừa cất lên, dù là Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Bác hay phía Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương đều đồ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.
“Mở đan hải? Nhưng ta mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong thôi”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn Diệp Thành.
“Vậy nên mới nói để ta giúp cô!”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng.
Sau đó hắn gọi tiên hoả, tiên hoả như hiểu ý hắn, lập tức bay vào đan điền của Thượng Quan Ngọc Nhi.
Hự!
Thượng Quan Ngọc Nhi còn đang trong trạng thái bàng hoàng đã bị cơn đau bất chợt ở bụng dưới làm cho trở tay không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại đau đớn.
“Ngươi…”, thấy vậy, phía Thượng Quan Huyền Cương lập tức bước lên, nhưng bị Thượng Quan Huyền Tông ngăn lại.
Nếu không sao lại nói Thượng Quan Huyền Tông là lão tổ đứng đầu của nhà Thượng Quan chứ? Vừa nhìn là đã hiểu ngay.
Chưa nói đến quan hệ giữa Diệp Thành với Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn sẽ ngu ngốc đến mức làm hại cô ở đây sao? Trừ khi hắn ăn gan hùm mật gấu, nếu không chắc chắn sẽ không ra nổi khỏi nhà Thượng Quan.
“Tiểu tử này thật sự có thể mở đan hải?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không tin, sau đó lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Huyền Tông.
“Có lẽ là được!”, Thượng Quan Huyền Tông nhẹ nhàng vuốt râu, dù là ông cũng không dám khẳng định.
“Giúp cô ấy mở thần hải đi”, khi mọi người còn đang lẩm bẩm, Diệp Thành đã triệu hồi Đan Tổ Long Hồn, Thượng Quan Hàn Nguyệt còn chưa phản ứng, Đan Tổ Long Hồn đã tiến thẳng vào đầu mày của cô ta.
“Thần hải cũng có thể mở được?”, lời này của Diệp Thành khiến mọi người thoáng chốc trở nên kích động.
Hự!
Chẳng mấy chốc, trên mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng hiện vẻ đau đớn, cảm giác đầu không ngừng ong ong như sắp nứt ra, thần trí cũng hơi hỗn loạn.
Nhìn thấy điều này, mọi người lại cau mày, nhưng nhìn vẻ mặt dửng dưng của Diệp Thành, họ cũng không nói gì nữa. Nếu Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt có gì bất trắc, họ sẽ không chút do dự giải quyết hắn ngay tại chỗ.
“Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, ra đây đi!”, Diệp Thành lại gọi thiên lôi đạo thân ra.
Ngay lập tức, thiên lôi vừa chạy ra đã nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thành, bay vọt vào cơ thể Thượng Quan Bác, bao phủ lên linh hồn của ông.
Hự!
Thượng Quan Bác cũng như Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi, trên mặt đột nhiên lộ vẻ đau đớn, cơn đau từ linh hồn khiến người ông bất giác run lên, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Đại điện lúc này đã chìm vào im lặng.
Một lũ ngu ngốc!
Nhưng bên ngoài lại không hề yên tĩnh, nhất khí hoá tam thanh đạo thân của Diệp Thành vẫn không ngừng quấy rối, với khả năng chạy trốn và thủ đoạn ẩn thân lợi hại, hắn liên tiếp thành công.
A!
Tiếng rống giận của Doãn Thương và Bàng Thống cũng không ngừng vang lên, hôm nay hai người họ thật sự gặp quỷ rồi, đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên, dẫn theo đại quân của cả hai điện mà lại bị một tên cảnh giới Không Minh làm loạn chật vật thế này, đây có lẽ là chuyện nhục nhã nhất từ khi bọn họ làm điện chủ đến nay.
Bụp!
Không biết đến lúc nào, trong đại điện của nhà Thượng Quan vang lên âm thanh thế này, âm thanh ấy phát ra từ Thượng Quan Ngọc Nhi.
Thật sự được?
Vẻ mặt phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Lúc này, linh khí dồi dào đã hội tụ về phía đại điện, chính xác hơn là hội tụ về phía Thượng Quan Ngọc Nhi, lấy cô ấy làm trung tâm hình thành một vòng xoáy linh khí, linh khí cuồn cuộn như tìm được nơi để trút, điên cuồng trút vào cơ thể cô, sau đó được tiên hoả luyện thành linh lực tinh tuý.
Sau đó, Thượng Quan Ngọc Nhi nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đất, quang hoa rực rỡ tản ra trên cơ thể yêu kiều, thần hà lộng lẫy bao quanh cơ thể cô, mỗi làn đều có màu sắc sặc sỡ.
Quan trọng nhất là khí thế của cô, trong tích tắc đã tăng vọt mấy cấp, vượt qua phạm vi của cảnh giới Linh Hư khiến phía Thượng Quan Huyền Tông ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Không ngờ chân hoả của tiểu tử này còn có khả năng này nữa”, ánh mắt các trưởng lão đều đổ dồn vào Diệp Thành, từng đôi mắt đều đột nhiên trở nên sáng rỡ như sao.
“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo.
“Thật sự đã đánh giá thấp hắn”, cho đến giờ phút này, ánh mắt của phía Thượng Quan Huyền Cương nhìn Diệp Thành đã thay đổi rất nhiều.
Bụp!
Chẳng mấy lâu, trên người Thượng Quan Bác cũng vang lên âm thanh này, người ông bất giác run lên, đầu mày phát ra thần quang sáng chói.
Cảnh giới Thiên?
Thượng Quan Huyền Tông sửng sốt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Thượng Quan Bác, bởi vì cấp bậc linh hồn của Thượng Quan Bác đã từ cảnh giới Địa đỉnh phong nhảy vọt lên cảnh giới Thiên, ngay cả tu vi của ông cũng từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mạnh mẽ bước vào cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, cho đến khi lên tới cảnh giới Không Minh đỉnh phong mới vững vàng dừng lại.
“Thế này là…”, vẻ mặt các ông lão lại lần nữa trở nên kinh ngạc.
Bụp!
Khi họ còn đang thảng thốt thì trên người Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng vang lên âm thanh này.
Ù!
Cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt run lên một chút, sau đó thần quang màu tím chói lọi choán mắt phát ra, trên đỉnh đầu cô còn có thần hồng rực rỡ bay vút lên trời. Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đều đã có thần hải, thấy vậy thì hai mắt sáng lên, vì đây là dấu hiệu đã mở được thần hải.
“Không ngờ ngay cả thần hải cũng có thể mở được”, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã hoàn toàn thay đổi.
Phải biết rằng chỉ khi tu vi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên mới có thể mở thần hải, hơn nữa cũng rất mất thời gian.
Vậy mà bây giờ chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ, Thượng Quan Hàn Nguyệt chỉ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ hai đã mở được thần hải, điều này bảo họ làm sao không ngạc nhiên?