Cung điện này chỉ rộng khoảng mười nghìn trượng, mang theo cảm giác cổ kính xa xưa, nhiều chỗ đã sụp đổ, những chỗ có thể nhìn thấy là cột đá và tường đá, trên đó còn phủ một lớp bụi dày.
“Đây là đâu?”, trong lòng vô cùng nghi hoặc, Diệp Thành không cứ thế đi vào trong.
Sau đó hắn phát hiện một đầu của cung điện này còn giấu càn khôn.
Nơi đó có một tế đàn cổ, xung quanh tế đàn dựng bốn cột đá, trên tế đàn có một trận pháp phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa nó còn đang tự vận chuyển.
“Là truyền tống trận dẫn tới thế giới bên ngoài sao?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn bước nhanh tới đó.
Liếc nhìn xung quanh một lượt, hắn không nói lời nào lập tức bước lên trận pháp, hắn đã hạ quyết tâm cho dù trận pháp đưa hắn tới đâu thì cũng tốt hơn hoang mạc kỳ quái này.
Điều khiến hắn thất vọng là trận pháp này không phải truyền tống trận.
Diệp Thành hơi tiếc nuối, vừa định rời đi thì phát hiện trên người có chút tinh quang, hơn nữa tinh quang kia còn dung hợp vào cơ thể hắn, được chân hoả luyện hoá thành linh lực thuần tuý.
Chẳng mấy chốc, những ngôi sao sáng từ trên đỉnh đầu bay xuống, rơi trên người hắn, càng nhiều tinh quang dung hoà vào cơ thể hắn hơn.
Diệp Thành bất giác ngửa đầu lên, khi nhìn thấy cảnh tượng trên đầu liền sững sờ.
Phía trên là bầu trời đầy sao rộng lớn, điểm xuyết những vì sao sáng lấp lánh, mà trong bầu trời đầy sao ấy có chín ngôi sao là chói lọi nhất, trông như chín vị thần hộ mệnh, canh giữ bầu trời đầy sao mênh mông.
Đột nhiên Diệp Thành cúi đầu dụi mắt, hắn nhìn lại lần nữa thì thấy đúng là bầu trời đầy sao rộng lớn.
“Ô… rõ ràng là ban ngày, sao mình lại nhìn thấy trời sao nhỉ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
Tuy nhiên hắn vừa dứt lời, chín ngôi sao trên trời lại lần lượt rơi xuống, tựa như cách bầu trời vạn cổ lao thẳng về phía hắn, cuối cùng dung nhập vào đầu mày hắn.
Oa!
Ngay lập tức, Diệp Thành ôm đầu kêu đau.
Hẳn ngất xỉu trên trận pháp.
Mặc dù hắn ngất đi nhưng trận pháp vẫn đang xoay tròn, theo sự chuyển động của trận pháp, những ngôi sao trên bầu trời rơi xuống khiến cơ thể hắn như được bao phủ bởi lớp áo khoác lộng lẫy sáng chói.
Nơi này lại lần nữa rơi vào im lặng.
Tử Huyên đứng ở bên cạnh, cơ thể cứng ngắc đột nhiên run lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
“Đây là đâu?”, trong lòng vô cùng nghi hoặc, Diệp Thành không cứ thế đi vào trong.
Sau đó hắn phát hiện một đầu của cung điện này còn giấu càn khôn.
Nơi đó có một tế đàn cổ, xung quanh tế đàn dựng bốn cột đá, trên tế đàn có một trận pháp phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa nó còn đang tự vận chuyển.
“Là truyền tống trận dẫn tới thế giới bên ngoài sao?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn bước nhanh tới đó.
Liếc nhìn xung quanh một lượt, hắn không nói lời nào lập tức bước lên trận pháp, hắn đã hạ quyết tâm cho dù trận pháp đưa hắn tới đâu thì cũng tốt hơn hoang mạc kỳ quái này.
Điều khiến hắn thất vọng là trận pháp này không phải truyền tống trận.
Diệp Thành hơi tiếc nuối, vừa định rời đi thì phát hiện trên người có chút tinh quang, hơn nữa tinh quang kia còn dung hợp vào cơ thể hắn, được chân hoả luyện hoá thành linh lực thuần tuý.
Chẳng mấy chốc, những ngôi sao sáng từ trên đỉnh đầu bay xuống, rơi trên người hắn, càng nhiều tinh quang dung hoà vào cơ thể hắn hơn.
Diệp Thành bất giác ngửa đầu lên, khi nhìn thấy cảnh tượng trên đầu liền sững sờ.
Phía trên là bầu trời đầy sao rộng lớn, điểm xuyết những vì sao sáng lấp lánh, mà trong bầu trời đầy sao ấy có chín ngôi sao là chói lọi nhất, trông như chín vị thần hộ mệnh, canh giữ bầu trời đầy sao mênh mông.
Đột nhiên Diệp Thành cúi đầu dụi mắt, hắn nhìn lại lần nữa thì thấy đúng là bầu trời đầy sao rộng lớn.
“Ô… rõ ràng là ban ngày, sao mình lại nhìn thấy trời sao nhỉ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
Tuy nhiên hắn vừa dứt lời, chín ngôi sao trên trời lại lần lượt rơi xuống, tựa như cách bầu trời vạn cổ lao thẳng về phía hắn, cuối cùng dung nhập vào đầu mày hắn.
Oa!
Ngay lập tức, Diệp Thành ôm đầu kêu đau.
Hẳn ngất xỉu trên trận pháp.
Mặc dù hắn ngất đi nhưng trận pháp vẫn đang xoay tròn, theo sự chuyển động của trận pháp, những ngôi sao trên bầu trời rơi xuống khiến cơ thể hắn như được bao phủ bởi lớp áo khoác lộng lẫy sáng chói.
Nơi này lại lần nữa rơi vào im lặng.
Tử Huyên đứng ở bên cạnh, cơ thể cứng ngắc đột nhiên run lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.