Đêm khuya, tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Sở Huyên đứng thẫn thờ trong rừng trúc, mặc những cơn gió lạnh rít qua mà chẳng mảy may cử động. Phía trước cô là một bia mộ nhỏ, trên bia mộ kia còn khắc bốn chữ: Diệp Thành Chi Mộ.
“Nếu không phải ta chọn con làm đồ đệ thì bây giờ có lẽ con vẫn còn sống tốt, nếu ta không quá hà khắc với con thì có lẽ con cũng sẽ không chết, nếu ta không phái con tới nước Triệu…”
…..
Rì rào! Lõng bõng!
Trời đất tĩnh lặng nhưng những âm thanh từng đợt sóng nước vỗ vào đá không ngừng vang lên. Trên mỏm đá, cơ thể Diệp Thành khẽ cử động, hắn từ từ mở mắt ra. Sau hai, ba giây, hắn mới ngẩng đầu dậy.
“Mình còn sống sao?”, cảm nhận được cái lạnh từ dòng nước, Diệp Thành chợt thấy bất ngờ.
Đôi mắt hắn đảo đi đảo lại, lúc này hắn mới nhớ ra sự việc xảy ra trước đó, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng bị dược đan sư gian ác kia bắt đi để luyện đan, sau đó bị đuổi giết, cuối cùng hắn trúng một đòn chí mạng và rơi xuống dòng nước này.
“Mình vẫn còn sống”, Diệp Thành nhảy lên vui mừng khôn tả: “Đúng là một kì tích”.
“Đã lâu như vậy rồi mà lão ta vẫn chưa đuổi đến, chắc là đã đi rồi”.
“Không biết Thượng Quan Ngọc Nhi có thoát khỏi ma chưởng của lão ta không, lần này đúng là trong cái rủi có cái may, tu vi còn lên được năm bậc, hi hi hi”.
Diệp Thành thầm nhủ và nhận ra mình vẫn còn đang nằm bò trên mỏm đá.
“Đây là đâu?”, ngay sau đó hắt lật người nhảy lên, sau đó đứng trên mỏm đá phóng tầm mắt, những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là dòng sông dài vô tận, kể cả là một người có nhiều trải nghiệm phong phú như hắn thì cũng không biết dòng xông đưa mình đi đâu.
“Phải nhanh chóng quay về, nếu không thì sư phụ sẽ rất lo lắng”, nghĩ vậy, Diệp Thành nhảy xuống khỏi tảng đá. Thế nhưng đúng lúc hắn định nhảy xuống thì một luồng ánh sáng loé lên ở bên chiếu thẳng vào mắt hắn.
Ấy!
Diệp Thành nheo mắt nhìn và ngỡ ngàng nhận ra trên mỏm đá này còn có một hang động nhỏ và luồng ánh sáng mờ kia xuất phát từ cái động đó.
“Có bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm lật người tiến vào trong hang động.
Vừa vào trong hang động, một luồng khí tức hoang dã xuất hiện khiến hắn có cảm giác như bước vào mảnh đất hoang cổ xưa.
Diệp Thành lấy linh châu ra chiếu sáng, hắn sải bước vào trong, nhìn trái nhìn phải, trên những bức tường không hề có gì khác thường, không gian bên trong động cũng phải gần nghìn trượng.
Đập vào mắt hắn chính là một mũi tên.
Đúng, chính là một mũi tên cắm nghiêng trên vách động, có lẽ vì quá lâu rồi nên bên trên mũi tên còn phủ thêm lớp bụi.
Diệp Thành cau mày, hắn khẽ khàng di chuyển vào trong: “Sao nơi này có thể có mũi tên được?”
Nghĩ rồi, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lên trên, hắn xoa cằm hồi lâu: “Mũi tên này có lẽ do người ta bắn vào, vả lại còn đâm xuyên vách động”.
Nghĩ vậy, hắn bất giác giơ tay cầm mũi tên định rút ra nghiên cứu.
Có điều, hắn đã quá coi thường mũi tên này, sức nặng của nó vượt qua mọi sự dự liệu của Diệp Thành, dù hắn đã dốc sức nhưng vẫn không thể khiến mũi tên kia nhúc nhích.
“Ta không tin”, Diệp Thành xắn áo lên, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, hắn lại lần nữa nắm chặt mũi tên, trên trán Diệp Thành nổi lên đường gân xanh.
Lần này mũi tên quả nhiên đã nhúc nhích vả lại còn bị hắn lôi ra ngoài từng phân một.
“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành rít lên, “vụt”, một tiếng, mũi tên dài kia bị lôi ra ngoài.
Cộp!
Ngay sau đó, vì mũi tên quá nặng nên theo đà rơi xuống đất, đến cả Diệp Thành cũng ngã nhào ra.
Rầm! Rầm!
Mũi tên quá nặng, sau khi rơi xuống đất còn khiến mặt đất rung lên tạo thành khe hở. Vì có sự rung chuyển này nên Diệp Thành có thể cảm nhận được cả ngọn nũi như đang dịch chuyển.
“Ít nhất cũng phải mười lăm nghìn cân”, Diệp Thành nằm bò trên mặt đất thở dốc, mắt hắn nhìn mũi tên kia bằng cái nhìn kinh ngạc, chỉ là một mũi tên mà lại nặng kinh khủng như vậy.
Diệp Thành nghỉ một lát rồi lồm cồm bò dậy, hắn nhìn mũi tên kia chăm chú, mãi tới lúc này, thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải của Diệp Thành mới bùng lên.
“Chúng mày hiểu ý nhau sao?”, Diệp Thành khó hiểu, hắn liếc nhìn thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải rồi lại nhìn sang mũi tên kia: “Có thể khiến cho cả thiên lôi và tiên hoả chú ý như vậy, nếu mày không phải bảo bối thì mới lạ đấy”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nằm bò ra đất, tiên luân nhãn mở ra. Lúc này hắn mới phát hiện bên trên mũi tên kia còn khắc chi chít những phù văn cổ kỳ lạ.
“Vu văn?”, Diệp Thành kinh ngạc như thể nhận ra phù văn này.
“Có lẽ là thứ đồ của tộc người Vu”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.
Sau giây phút suy tư, hắn lại giơ tay ra sờ vào mũi tên kia, chất liệu làm nên mũi tên này từ lâu đời rồi, Diệp Thành thực sự chưa từng thấy, cũng chẳng trách mà nó nặng như vậy.
“Đồ của tộc người Vu đều là bảo bối”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm, hắn rạch rách ngón tay nhỏ một giọt máu vào mũi tên kia, giọt máu ngay lập tức được hút vào nhưng giây phút sau đó lại bị đẩy ra.
Đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua mũi tên này.
Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao quanh mũi tên, hắn dốc sức tôi luyện nó.
Có điều sau nửa canh giờ, mũi tên vẫn không hề có sự thay đổi. Diệp Thành không dùng tiên hoả nữa, hắn gọi thiên lôi ra để nó và tiên hoả dung hoà, hy vọng có thể luyện hoá mũi tên.
Ngay sau đó, thiên lôi và tiên hoả dung hoà với nhau, tiếp đến là bao quanh mũi tên. Còn hắn trợn tròn mắt quan sát.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Một khắc, hai khắc, rồi lại nửa canh giờ.
Mãi tới sau nửa canh giờ, mũi tên kia mới rung lên.
Mặc dù chỉ khẽ rung nhưng Diệp Thành nằm bò trên mặt đất lập tức bị hất bay ra khỏi đó va vào vách tường đằng sau khiến vách tường hiện lên những vết nứt.
Phụt!
Vừa ngã xuống đất, Diệp Thành đã phun ra cả miệng máu, đầu hắn ong ong.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành nghiến răng, hắn lồm cồm bò dậy nhìn mũi tên.
Mũi tên vẫn đang rung lên khiến cả hang động như rung chuyển. Có lẽ vì sự tôi luyện giữa thiên lôi và tiên hoả nên đã đụng tới cấm chế bên trong mũi tên, cảnh tượng hoang tàn xuất hiện.
Trong cảnh tượng đó, mặt trời nóng nực lơ lửng trên bầu trời với vô số thần mang, ánh sáng chiếu rọi khiến hoa cỏ khô cằn, sông nước cạn kiệt, con người hoá thành tro bụi.
“Đây…”, Diệp Thành tái mặt, “vầng thái dương đó….đang…đang tiêu diệt thế gian sao?”
“Mày đang đợi chủ nhân của mình sao?”, nhìn mũi tên kia, trong lòng Diệp Thành chợt dâng lên cảm giác nể sợ.
Thời đại Viễn Cổ cách hiện tại quá xa, Đại Vu bắn hạ mặt trời e rằng đã hoá thành tro bụi, còn thần binh được bắn ra năm nào vẫn đang ở trong sơn động tăm tối đợi ông ta trở về.
Haiz!
Diệp Thành bất giác thở dài, hắn lại lần nữa cầm mũi tên lên: “Mày ở đây đã”, Diệp Thành tiến lên trước vùi đất lên mũi tên: “Đợi tao mạnh rồi thì sẽ đem mày đi, nếu như có thể thì có một ngày tao nhất định sẽ giúp mày tìm lại chủ nhân của mình”.
Vù!
Mũi tên kia như có linh tính, khẽ rung lên và phát sáng, sau đó luồng sáng tắt lịm cứ thế để Diệp Thành vùi mình vào lớp đất.
Sở Huyên đứng thẫn thờ trong rừng trúc, mặc những cơn gió lạnh rít qua mà chẳng mảy may cử động. Phía trước cô là một bia mộ nhỏ, trên bia mộ kia còn khắc bốn chữ: Diệp Thành Chi Mộ.
“Nếu không phải ta chọn con làm đồ đệ thì bây giờ có lẽ con vẫn còn sống tốt, nếu ta không quá hà khắc với con thì có lẽ con cũng sẽ không chết, nếu ta không phái con tới nước Triệu…”
…..
Rì rào! Lõng bõng!
Trời đất tĩnh lặng nhưng những âm thanh từng đợt sóng nước vỗ vào đá không ngừng vang lên. Trên mỏm đá, cơ thể Diệp Thành khẽ cử động, hắn từ từ mở mắt ra. Sau hai, ba giây, hắn mới ngẩng đầu dậy.
“Mình còn sống sao?”, cảm nhận được cái lạnh từ dòng nước, Diệp Thành chợt thấy bất ngờ.
Đôi mắt hắn đảo đi đảo lại, lúc này hắn mới nhớ ra sự việc xảy ra trước đó, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng bị dược đan sư gian ác kia bắt đi để luyện đan, sau đó bị đuổi giết, cuối cùng hắn trúng một đòn chí mạng và rơi xuống dòng nước này.
“Mình vẫn còn sống”, Diệp Thành nhảy lên vui mừng khôn tả: “Đúng là một kì tích”.
“Đã lâu như vậy rồi mà lão ta vẫn chưa đuổi đến, chắc là đã đi rồi”.
“Không biết Thượng Quan Ngọc Nhi có thoát khỏi ma chưởng của lão ta không, lần này đúng là trong cái rủi có cái may, tu vi còn lên được năm bậc, hi hi hi”.
Diệp Thành thầm nhủ và nhận ra mình vẫn còn đang nằm bò trên mỏm đá.
“Đây là đâu?”, ngay sau đó hắt lật người nhảy lên, sau đó đứng trên mỏm đá phóng tầm mắt, những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là dòng sông dài vô tận, kể cả là một người có nhiều trải nghiệm phong phú như hắn thì cũng không biết dòng xông đưa mình đi đâu.
“Phải nhanh chóng quay về, nếu không thì sư phụ sẽ rất lo lắng”, nghĩ vậy, Diệp Thành nhảy xuống khỏi tảng đá. Thế nhưng đúng lúc hắn định nhảy xuống thì một luồng ánh sáng loé lên ở bên chiếu thẳng vào mắt hắn.
Ấy!
Diệp Thành nheo mắt nhìn và ngỡ ngàng nhận ra trên mỏm đá này còn có một hang động nhỏ và luồng ánh sáng mờ kia xuất phát từ cái động đó.
“Có bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm lật người tiến vào trong hang động.
Vừa vào trong hang động, một luồng khí tức hoang dã xuất hiện khiến hắn có cảm giác như bước vào mảnh đất hoang cổ xưa.
Diệp Thành lấy linh châu ra chiếu sáng, hắn sải bước vào trong, nhìn trái nhìn phải, trên những bức tường không hề có gì khác thường, không gian bên trong động cũng phải gần nghìn trượng.
Đập vào mắt hắn chính là một mũi tên.
Đúng, chính là một mũi tên cắm nghiêng trên vách động, có lẽ vì quá lâu rồi nên bên trên mũi tên còn phủ thêm lớp bụi.
Diệp Thành cau mày, hắn khẽ khàng di chuyển vào trong: “Sao nơi này có thể có mũi tên được?”
Nghĩ rồi, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lên trên, hắn xoa cằm hồi lâu: “Mũi tên này có lẽ do người ta bắn vào, vả lại còn đâm xuyên vách động”.
Nghĩ vậy, hắn bất giác giơ tay cầm mũi tên định rút ra nghiên cứu.
Có điều, hắn đã quá coi thường mũi tên này, sức nặng của nó vượt qua mọi sự dự liệu của Diệp Thành, dù hắn đã dốc sức nhưng vẫn không thể khiến mũi tên kia nhúc nhích.
“Ta không tin”, Diệp Thành xắn áo lên, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, hắn lại lần nữa nắm chặt mũi tên, trên trán Diệp Thành nổi lên đường gân xanh.
Lần này mũi tên quả nhiên đã nhúc nhích vả lại còn bị hắn lôi ra ngoài từng phân một.
“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành rít lên, “vụt”, một tiếng, mũi tên dài kia bị lôi ra ngoài.
Cộp!
Ngay sau đó, vì mũi tên quá nặng nên theo đà rơi xuống đất, đến cả Diệp Thành cũng ngã nhào ra.
Rầm! Rầm!
Mũi tên quá nặng, sau khi rơi xuống đất còn khiến mặt đất rung lên tạo thành khe hở. Vì có sự rung chuyển này nên Diệp Thành có thể cảm nhận được cả ngọn nũi như đang dịch chuyển.
“Ít nhất cũng phải mười lăm nghìn cân”, Diệp Thành nằm bò trên mặt đất thở dốc, mắt hắn nhìn mũi tên kia bằng cái nhìn kinh ngạc, chỉ là một mũi tên mà lại nặng kinh khủng như vậy.
Diệp Thành nghỉ một lát rồi lồm cồm bò dậy, hắn nhìn mũi tên kia chăm chú, mãi tới lúc này, thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải của Diệp Thành mới bùng lên.
“Chúng mày hiểu ý nhau sao?”, Diệp Thành khó hiểu, hắn liếc nhìn thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải rồi lại nhìn sang mũi tên kia: “Có thể khiến cho cả thiên lôi và tiên hoả chú ý như vậy, nếu mày không phải bảo bối thì mới lạ đấy”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nằm bò ra đất, tiên luân nhãn mở ra. Lúc này hắn mới phát hiện bên trên mũi tên kia còn khắc chi chít những phù văn cổ kỳ lạ.
“Vu văn?”, Diệp Thành kinh ngạc như thể nhận ra phù văn này.
“Có lẽ là thứ đồ của tộc người Vu”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.
Sau giây phút suy tư, hắn lại giơ tay ra sờ vào mũi tên kia, chất liệu làm nên mũi tên này từ lâu đời rồi, Diệp Thành thực sự chưa từng thấy, cũng chẳng trách mà nó nặng như vậy.
“Đồ của tộc người Vu đều là bảo bối”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm, hắn rạch rách ngón tay nhỏ một giọt máu vào mũi tên kia, giọt máu ngay lập tức được hút vào nhưng giây phút sau đó lại bị đẩy ra.
Đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua mũi tên này.
Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao quanh mũi tên, hắn dốc sức tôi luyện nó.
Có điều sau nửa canh giờ, mũi tên vẫn không hề có sự thay đổi. Diệp Thành không dùng tiên hoả nữa, hắn gọi thiên lôi ra để nó và tiên hoả dung hoà, hy vọng có thể luyện hoá mũi tên.
Ngay sau đó, thiên lôi và tiên hoả dung hoà với nhau, tiếp đến là bao quanh mũi tên. Còn hắn trợn tròn mắt quan sát.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Một khắc, hai khắc, rồi lại nửa canh giờ.
Mãi tới sau nửa canh giờ, mũi tên kia mới rung lên.
Mặc dù chỉ khẽ rung nhưng Diệp Thành nằm bò trên mặt đất lập tức bị hất bay ra khỏi đó va vào vách tường đằng sau khiến vách tường hiện lên những vết nứt.
Phụt!
Vừa ngã xuống đất, Diệp Thành đã phun ra cả miệng máu, đầu hắn ong ong.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành nghiến răng, hắn lồm cồm bò dậy nhìn mũi tên.
Mũi tên vẫn đang rung lên khiến cả hang động như rung chuyển. Có lẽ vì sự tôi luyện giữa thiên lôi và tiên hoả nên đã đụng tới cấm chế bên trong mũi tên, cảnh tượng hoang tàn xuất hiện.
Trong cảnh tượng đó, mặt trời nóng nực lơ lửng trên bầu trời với vô số thần mang, ánh sáng chiếu rọi khiến hoa cỏ khô cằn, sông nước cạn kiệt, con người hoá thành tro bụi.
“Đây…”, Diệp Thành tái mặt, “vầng thái dương đó….đang…đang tiêu diệt thế gian sao?”
“Mày đang đợi chủ nhân của mình sao?”, nhìn mũi tên kia, trong lòng Diệp Thành chợt dâng lên cảm giác nể sợ.
Thời đại Viễn Cổ cách hiện tại quá xa, Đại Vu bắn hạ mặt trời e rằng đã hoá thành tro bụi, còn thần binh được bắn ra năm nào vẫn đang ở trong sơn động tăm tối đợi ông ta trở về.
Haiz!
Diệp Thành bất giác thở dài, hắn lại lần nữa cầm mũi tên lên: “Mày ở đây đã”, Diệp Thành tiến lên trước vùi đất lên mũi tên: “Đợi tao mạnh rồi thì sẽ đem mày đi, nếu như có thể thì có một ngày tao nhất định sẽ giúp mày tìm lại chủ nhân của mình”.
Vù!
Mũi tên kia như có linh tính, khẽ rung lên và phát sáng, sau đó luồng sáng tắt lịm cứ thế để Diệp Thành vùi mình vào lớp đất.