Đêm khuya, trong một địa cung u ám, Doãn Chí Bình từ từ mở mắt, trong đôi mắt hắn hằn lên cái nhìn tàn độc, khuôn mặt giữ tợn đến mức kinh người, hắn để xoã tóc trông chẳng khác gì ác ma.
“Giết, giết, giết”, hắn nghiến răng ken két, trong lòng thầm gào thét, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn chính là kí chủ với độ hoà hợp chín phần nhưng lại chỉ đánh hoà với Diệp Thành, hắn phẫn nộ vì không thể trút nỗi bực dọc này.
“Ngươi yếu hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu hắn.
“Đó là do ta và ngươi vẫn chưa dung hoà hoàn toàn”, Doãn Chí Bình lạnh giọng: “Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể là đối thủ của ta?”
“Ngươi có biết hắn còn kém ngươi hai cảnh giới nhỏ nữa không?”, giọng Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Ngươi là kí chủ, lại tận dụng được sức mạnh của ta, vậy mà ngươi còn không đánh bại nổi hắn, không phải nguyên dân do hắn mà nguyên nhân do ngươi”.
“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”, sắc mặt Doãn Chí Bình càng lúc càng tôi độc.
“Ta không rảnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Ta chỉ nói cho ngươi biết không phải cứ dùng sức là có thể giết người, có lúc mưu kế cũng có thể giết người, vả lại ngươi còn có được sự ủng hộ của rất nhiều người nữa”.
“Ý ngươi là gì?”, Doãn Chí Bình nheo mắt.
“Ta cảm nhận được sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn, lần tới khi chiến đấu với hắn cần khơi dậy sức mạnh ma đạo đó để hắn rơi vào trạng thái hoá ma, tới lúc đó ngươi cần gì phải ra tay, đây chính là chiêu mượn đao giết người, có lẽ ngươi sẽ nhờ vào công lao trừ ma mà được ủng hộ hơn nữa”.
“Ta hiểu rồi”, Doãn Chí Bình cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hung tợn đó của hắn trông thật kinh người.
Phía này, Diệp Thành đã trèo một mạch lên Liệt Diệm Phong, ngày mai hắn phải đi rồi, có trời mới biết bao giờ mới được quay trở lại, tạm biệt mấy người phía Hùng Nhị cũng là việc nên làm.
Huống hồ hắn còn rất nhiều bảo bối nữa, đây đều là những bảo bối hắn đem về từ Đan Thành, huynh đệ tốt mà, hắn đương nhiên sẽ không quên mấy người phía Hùng Nhị và Tạ Vân.
“Phá đám cảnh xuân thì của tên này chẳng khác gì chuốc vạ vào thân”.
“Có cần đợi chút không nhỉ? Ừm, thôi nên đợi chút đã, tên béo kia nói không chừng sẽ xong xuôi trong ba phút nữa thôi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn xoa cằm, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao vừa nghe tiếng rên rỉ từ trong gian nhà trúc.
Tiếp đó, hắn phân ra vài phần phân thân: “Một mình đợi thì vẫn phải đợi nhưng cũng nên gọi mấy người phía Tạ Vân tới”.
“Giết, giết, giết”, hắn nghiến răng ken két, trong lòng thầm gào thét, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn chính là kí chủ với độ hoà hợp chín phần nhưng lại chỉ đánh hoà với Diệp Thành, hắn phẫn nộ vì không thể trút nỗi bực dọc này.
“Ngươi yếu hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu hắn.
“Đó là do ta và ngươi vẫn chưa dung hoà hoàn toàn”, Doãn Chí Bình lạnh giọng: “Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể là đối thủ của ta?”
“Ngươi có biết hắn còn kém ngươi hai cảnh giới nhỏ nữa không?”, giọng Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Ngươi là kí chủ, lại tận dụng được sức mạnh của ta, vậy mà ngươi còn không đánh bại nổi hắn, không phải nguyên dân do hắn mà nguyên nhân do ngươi”.
“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”, sắc mặt Doãn Chí Bình càng lúc càng tôi độc.
“Ta không rảnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Ta chỉ nói cho ngươi biết không phải cứ dùng sức là có thể giết người, có lúc mưu kế cũng có thể giết người, vả lại ngươi còn có được sự ủng hộ của rất nhiều người nữa”.
“Ý ngươi là gì?”, Doãn Chí Bình nheo mắt.
“Ta cảm nhận được sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn, lần tới khi chiến đấu với hắn cần khơi dậy sức mạnh ma đạo đó để hắn rơi vào trạng thái hoá ma, tới lúc đó ngươi cần gì phải ra tay, đây chính là chiêu mượn đao giết người, có lẽ ngươi sẽ nhờ vào công lao trừ ma mà được ủng hộ hơn nữa”.
“Ta hiểu rồi”, Doãn Chí Bình cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hung tợn đó của hắn trông thật kinh người.
Phía này, Diệp Thành đã trèo một mạch lên Liệt Diệm Phong, ngày mai hắn phải đi rồi, có trời mới biết bao giờ mới được quay trở lại, tạm biệt mấy người phía Hùng Nhị cũng là việc nên làm.
Huống hồ hắn còn rất nhiều bảo bối nữa, đây đều là những bảo bối hắn đem về từ Đan Thành, huynh đệ tốt mà, hắn đương nhiên sẽ không quên mấy người phía Hùng Nhị và Tạ Vân.
“Phá đám cảnh xuân thì của tên này chẳng khác gì chuốc vạ vào thân”.
“Có cần đợi chút không nhỉ? Ừm, thôi nên đợi chút đã, tên béo kia nói không chừng sẽ xong xuôi trong ba phút nữa thôi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn xoa cằm, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao vừa nghe tiếng rên rỉ từ trong gian nhà trúc.
Tiếp đó, hắn phân ra vài phần phân thân: “Một mình đợi thì vẫn phải đợi nhưng cũng nên gọi mấy người phía Tạ Vân tới”.