Thị Huyết Tông bị chấn động, không chỉ Thị Huyết Lão Ma ra ngoài mà từng bóng người của Thị Huyết Tông đều đồng loạt xuất hiện, người đông như nêm, choán lấp bầu trời và mặt đất, tu vi yếu nhất cũng ở cảnh giới Hoàng tầng thứ bảy.
Đạo hữu cứu ta!
Thánh nhân mặc áo bào trắng lảo đảo, cứ thế sát phạt về phía Thị Huyết Lão Ma tìm người bảo vệ.
Thánh Nhân!
Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, trong đôi mắt còn loé lên tinh quang, nguyên thần của cấp bậc Thánh Nhân khiến ông ta rất thích thú, vả lại còn là một Thánh Nhân tàn phế một nửa, muốn đoạt lấy cái mạng cũng không phải việc gì khó khăn.
Không tồi!
Thị Huyết Lão Ma liếm liếm miệng cười u ám.
Đi đâu!
Diệp Thành cũng sát phạt đến.
Hỗn xược!
Thánh Chủ Thị Huyết Tông phẫn nộ, lập tức tung chưởng.
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhanh chóng sát phạt tới phía sau Thánh Nhân mặc áo bào trắng, hắn không nói lời nào cứ thế vung đao trảm xuống.
Muốn chết!
Thị Huyết Lão Ma di chuyển, nhất chỉ thần mang chỉ vào người Diệp Thành.
Ngay sau đó, thánh thể Diệp Thành bị đâm xuyên, nhưng cũng chính vì vậy mà nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng kia bị một đao của Diệp Thành trảm thành đôi, sau đó còn bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút kiệt, trấn áp trong đại đỉnh.
Khốn khiếp!
Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ vì vật săn bị đoạt đi, trong mắt ông ta loé lên hàn quang, ông ta tung chưởng tới phía này.
Chuồn thôi!
Diệp Thành lập tức quay người bỏ chạy, hắn len người ra khỏi Thị Huyết Tông.
Thị Huyết Lão Ma không thể so sánh với Thánh Nhân mặc áo bào trắng, ông ta không hề bị trọng thương, chính là Thánh Nhân không hề tầm thường kia ngay từ đầu đã nhìn ra khả năng chiến đấu của ông ta không hề kém so với lão tổ nhà họ Mạc, Thánh Nhân đẳng cấp thế này khiến Diệp Thành không thể không né tránh.
Ngươi đi nổi không?
Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vọt qua hư thiên truy sát.
Thị Huyết Tông?
Diệp Thành vừa bay ra khỏi tiên sơn thì bất giác nhìn xuống tấm bia đá cao trăm trượng sừng sững bên dưới tiên sơn, bên trên còn viết ba chữ Thị Huyết Tông vô cùng choán mắt.
Chính là nơi này!
Diệp Thành sải bước đi, vẻ mặt có phần kì quái, sao hắn có thể ngờ tới đuổi mãi đuổi mãi lại đuổi tới Thị Huyết Tông, nơi kẻ thù của nhà họ Cơ chứ, về điểm này thì đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn, có thể nói là ngoài ý muốn.
Ừm? Không đúng!
Cách đó vài nghìn trượng, Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn tiên sơn của Thị Huyết Tông, tay vẫn liên tục tính toán.
Người chuyển kiếp!
Đôi mắt Diệp Thành loé lên tinh quang, hắn nhìn chăm chú về một hướng như có thể nhìn thấy một địa cung dù cách đó không biết bao xa, đó là một tế đàn, trên tế đàn có một nữ tử áo trắng.
Đáng chết!
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, sát khí ngút trời.
Chết đi!
Thị Huyết Lão Ma sát phạt tới, tung một chưởng nặng như núi giáng xuống bên dưới.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại thi triển thiên đạo bay vào hố đen không gian.
Rầm!
Hắn vừa biến mất thì một chưởng của Thị Huyết Lão Ma đã tới, đánh cho thiên địa nứt lìa, đánh tới mức cổ tinh này chao đảo, một chưởng của Thánh Nhân huỷ thiên diệt địa chứ đừng nói là Thánh Nhân bình thường.
Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thầm nhủ mình ra tay hơi nặng khiến Diệp Thành đánh tan thành mây khói.
Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông cũng đuổi theo ra ngoài, nhìn năm dấu tay trên mặt đất thì bật cười lạnh lùng, bọn chúng cho rằng Diệp Thành nhất định sẽ bị tiêu diệt dưới chưởng đánh của Thị Huyết Lão Ma.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính toán sẵn phương hướng và vị trí nên cứ thế bay đi.
Hồi lâu hắn mới dừng chân, khi Thị Huyết Lão Ma vẫn còn đang ở Thị Huyết Tông thì hắn lại sát phạt ra khỏi hố đen không gian, hiện thân bên trong địa cung.
Ngươi...!
Đột nhiên có người xuất hiện trước tầm mắt, nữ tử áo trắng trên tế đàn giật mình.
Diệp Thành mỉm cười, hắn vung kiếm trảm đi xích sắt phù văn trên người nữ tử.
Ngươi là ai?
Nữ tử vội hỏi, không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành thì cô lại có một cảm giác hết sức quen thuộc như thể từng gặp ở đâu nhưng không thể nào nhớ nổi.
Người cứu cô!
Diệp Thành mỉm cười, hắn vung tay rồi ra tay gạt đi phong ấn trên người nữ tử.
Mỹ nhân, ta tới rồi!
Diệp Thành vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng cười u ám bên ngoài địa cung.
Diệp Thành quay đầu nhìn, hắn nheo mắt lại, thông qua cửa đá của địa cung, hắn thấy một thanh niên áo tím, khoé miệng nở nụ cười gian tà, liếm liếm cái miệng đỏ chót, khuôn mặt rõ vẻ dâm đãng.
Đến rồi thì không cần phải đi nữa.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đặt nữ tử áo trắng vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó hoá thành bộ dạng của cô, ngồi khoanh chân trên tế đàn.