“Đến cả Hồng Trần cũng có thể luân hồi, vậy thì Thần Huyền Phong và Diệp Tinh Thần nhất định có thể luân hồi”, Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng không khỏi kích động, chí ít thì bọn họ có thể nói với Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc thế gian này vẫn có Hồng Trần, còn có cả Tô Tâm Nguyệt, thánh nữ Tinh Nguyệt, mối tình duyên với Thần Huyền Phong và Diệp Thổ Thần ở kiếp trước có thể viết tiếp ở kiếp này.
Nghĩ tới đây, khí huyết của hắn lại sục sôi, tốc độ tăng lên nhanh chóng.
Trong chốc lát, phía Yêu Vương đã bị Diệp Thành bỏ xa.
Thấy vậy, tốc độ của Diệp Thành lại chậm hơn một chút, hắn hiểu ý nên đợi bọn họ một lát sau đó thì thu họ về Hỗn Độn Thần Đỉnh, tránh vì chạy quá nhanh khiến bọn họ lại mất tích.
Lúc này, phía Yêu Vương lại tỏ ra ngỡ ngàng hơn, tất cả vô cùng ái ngại, vị Vương cái thế kiếp trước bị hậu bối này trấn áp, kiếp này cũng bị trấn áp, vả lại còn trở thành nỗi phiền toái của Diệp Thành.
Dưới ánh trăng, Diệp Thành giống như một đạo thần mang vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.
Không biết từ bao giờ, một toà cổ thành mới ập vào mắt bọn họ, chính là cổ thành mà trước đó bọn họ rời đi, một triệu dặm, cuối cùng bọn họ cũng bay trở lại rồi.
Khoảng cách được kéo gần, Diệp Thành nheo mắt nhìn, phần trán cau lại nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên ngoài cổ thành, bóng người di chuyển qua lại, có thể coi là cả biển người, đứng choán lấp cả tứ phía trong chư thiên, trong đó không thiếu người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vả lại trận thế cũng không vừa, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng phía đó, ở chính giữa dòng người chính là một cao đài, trên cao đài có một trụ đồng sừng sững, trên trụ đồng đang trói chặt một người.
Đó là một người đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắtv ô thần, không hề có tình cảm của một con người, chẳng khác gì hình nộm, nếu nhìn kĩ thì chính là Hồng Trần.
Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn có thể tưởng tượng ra sau khi hắn đi xảy ra chuyện gì, lão già áo tím kia chắc chắn đã dẫn tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo tới, vả lại bọn chúng còn tưởng rằng Hồng Trần là hắn, thế rồi Hồng Trần đang yên đang lành đột nhiên bị bắt.
Với cảnh tượng hiện tại, chắc chắn là Nhật Nguyệt Thần Giáo giết gà doạ khỉ để nói với tứ phương, Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải dễ đụng, nếu đụng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Nói rồi, Diệp Thành đã bay đến đây, hắn dùng mặt nạ che mặt, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, tiếp đó là trốn vào trong biển người, nhìn về phía Hồng Trần đang bị trói trên trụ đồng.
Trông Hồng Trần hết sức thê thảm, ông ta bị móc xuyên đến mức toàn thân bê bết máu nhưng lại không biết đau đớn là gì.
Diệp Thành tung ra một chưởng, Hồng Trần chính là sự tồn tại Đỉnh Phong ở Đại Sở, nếu như ở tới Chư Thiên Vạn Vực trong trạng thái không luân hồi thì nhất định sẽ là sự tồn tại ngang hàng với Lục Đạo.
Thế nhưng sau khi chuyển kiếp, tu vi của Hồng Trần chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, sao có thể địch lại được với từng lượt công kích của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nói tới Nhật Nguyệt Thần Giáo, ánh mắt của Diệp Thành lại nhìn sang tứ phương, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có hơn một trăm người, trận thế khủng khiếp: Ba Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân...
“Chỉ có thể liều đối đầu thôi”, đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn đã sẵn sàng sát phạt tới để cứu Hồng Trần.
“Vì sao lại trông giống hệt Diệp Thành?”, phía Yêu Vương ở bên trong đại đỉnh nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, bọn họ không biết mối quan hệ giữa Hồng Trần và Diệp Thành từ kiếp trước.
“Lẽ nào là Thần Huyền Phong chuyển kiếp?”, cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong kí ức bọn họ, ngoài Hồng Trần và đạo thân Diệp Thành ra thì chỉ có Thần Huyền Phong và Diệp Thành trông giống hệt nhau.
“Sao lại có cục diện này?”, khi cả ba người nói chuyện thì còn có người từ tứ phương tới, thấy ba Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà ai nấy đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Còn có thể là cục diện gì, có người đụng vào Nhật Nguyệt Thần Giáo thôi”, những người tới đây xem kịch xuýt xoa, “nghe nói người kia khiến trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo bị thương, trưởng lão kia đi gọi viện binh trấn áp kẻ đó, vì vậy mà lập tức bị tứ phương tới tiêu diệt”.
“Dám đụng đến Nhật Nguyệt Thần Giáo, đúng là ăn no rửng mỡ”, có người tặc lưỡi nhìn Hồng Trần bị trói trên trụ, “đụng tới người ta thì cũng đã rồi, xong xuôi còn đòi bỏ chạy?”
“Người bắt hắn chính là thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo”, có người tặc lưỡi nói, “nếu nói về kẻ kia thì thật kì lạ, khi thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo sát phạt tới đây thì hắn vẫn ngờ nghệch đi trên đường, không bỏ trốn cũng không phản kháng, chỉ bằng một chưởng, Nhật Nguyệt Thần Giáo đã trấn áp được, ngươi nói có ngu ngốc không?”
“Có lẽ là bị uy thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo làm cho hoảng sợ rồi”, có người vuốt râu.
“Việc này đủ để Nhật Nguyệt Thần Giáo tự hào lâu dài”, rất nhiều người nhìn về phía thạch đài, Thần Tử Nhật Nguyệt ngả người trên vương toạ, nét mặt giễu cợt, bộ dạng cao cao tại thượng, tung ra một chưởng trấn áp, hắn ta ra vẻ cũng không vừa.