Đột nhiên tiếng rồng gầm đáng sợ vang lên, chấn động cả đất trời, một đạo long hồn hư ảo bay lượn từ trên trời xuống, cơ thể con rồng khoẻ mạnh mà khổng lồ, tiếng gầm vang dội thể hiện sự bể dâu phủ đầy bụi theo năm tháng.
Nó thật sự quá to lớn, con người ở trước mặt nó chỉ nhỏ như châu chấu.
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn lên hư không, vẻ mặt họ đều trở nên sợ hãi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đôi đồng tử cũng co lại chỉ còn cỡ đầu mũi kim.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn”, Đan Thần há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Không… Không ngờ lại là Đan Tổ Long Hồn”, rất nhiều lão bối luyện đan sư đều hoá đá.
“Đây… Đây là Đan… Đan Tổ Long Hồn mà chỉ người nào nghịch thiên phá được ràng buộc mới có thể dẫn ra sao?”
“Sao có thể, sao có thể?”, trên vân đài, Huyết Đồng gào thét dữ dội, long hồn khổng lồ cực kỳ chói mắt trong mắt hắn, chỉ một điều này thôi cũng đủ chứng minh hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.
“Thật sự muốn ta phải ngửa đầu nhìn lên thì ngươi mới chịu dừng sao?”, Huyền Nữ ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn lên hư không, nở nụ cười tự giễu, sự phức tạp trong đôi mắt đẹp khiến vẻ kiêu ngạo của cô ta lại một lần nữa bị chà đạp.
“Đó… Đó là gì vậy?”, người thảng thốt nhất ở đây vẫn là Diệp Thành, hắn cũng ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ sau khi dung hợp thành công đan dược lại dẫn ra linh hồn hình rồng to lớn thế này.
Chỉ là hắn nào biết đó là Đan Tổ Long Hồn, là sự vinh quang lớn nhất mà luyện đan sư theo đuổi suốt cuộc đời.
Theo truyền thuyết từ thời xa xưa, Đan Tổ Long Hồn chính là Đan Chi Hồn, là long hồn được hình thành bởi Đan Chi Ý Chí.
“Mẹ kiếp”, bên này lão già Gia Cát Vũ thấy Từ Phúc quỳ xuống thì lại liếc nhìn đi nơi khác, tất cả mọi người đều quỳ khiến lão ta thấy mình hơi khác người.
“Gia gia, chúng ta có quỳ không ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du đều nhìn lão già Gia Cát Vũ.
“Các con muốn quỳ thì quỳ, dù sao ta cũng không quỳ”, lão già Gia Cát Vũ ho khan: “Ta không phải luyện đan sư, họ quỳ vì đó là tổ tiên giới luyện đan của họ, liên quan gì đến ta?”
“Cũng đúng!”
Nó thật sự quá to lớn, con người ở trước mặt nó chỉ nhỏ như châu chấu.
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn lên hư không, vẻ mặt họ đều trở nên sợ hãi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đôi đồng tử cũng co lại chỉ còn cỡ đầu mũi kim.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn”, Đan Thần há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Không… Không ngờ lại là Đan Tổ Long Hồn”, rất nhiều lão bối luyện đan sư đều hoá đá.
“Đây… Đây là Đan… Đan Tổ Long Hồn mà chỉ người nào nghịch thiên phá được ràng buộc mới có thể dẫn ra sao?”
“Sao có thể, sao có thể?”, trên vân đài, Huyết Đồng gào thét dữ dội, long hồn khổng lồ cực kỳ chói mắt trong mắt hắn, chỉ một điều này thôi cũng đủ chứng minh hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.
“Thật sự muốn ta phải ngửa đầu nhìn lên thì ngươi mới chịu dừng sao?”, Huyền Nữ ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn lên hư không, nở nụ cười tự giễu, sự phức tạp trong đôi mắt đẹp khiến vẻ kiêu ngạo của cô ta lại một lần nữa bị chà đạp.
“Đó… Đó là gì vậy?”, người thảng thốt nhất ở đây vẫn là Diệp Thành, hắn cũng ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ sau khi dung hợp thành công đan dược lại dẫn ra linh hồn hình rồng to lớn thế này.
Chỉ là hắn nào biết đó là Đan Tổ Long Hồn, là sự vinh quang lớn nhất mà luyện đan sư theo đuổi suốt cuộc đời.
Theo truyền thuyết từ thời xa xưa, Đan Tổ Long Hồn chính là Đan Chi Hồn, là long hồn được hình thành bởi Đan Chi Ý Chí.
“Mẹ kiếp”, bên này lão già Gia Cát Vũ thấy Từ Phúc quỳ xuống thì lại liếc nhìn đi nơi khác, tất cả mọi người đều quỳ khiến lão ta thấy mình hơi khác người.
“Gia gia, chúng ta có quỳ không ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du đều nhìn lão già Gia Cát Vũ.
“Các con muốn quỳ thì quỳ, dù sao ta cũng không quỳ”, lão già Gia Cát Vũ ho khan: “Ta không phải luyện đan sư, họ quỳ vì đó là tổ tiên giới luyện đan của họ, liên quan gì đến ta?”
“Cũng đúng!”