Vẻ mặt Doãn Chí Bình khó coi, hắn ta biết mình không tránh được, toàn thân lập tức được một luồng sức mạnh bí ẩn bao phủ.
Cheng!
Mặc dù nhất kiếm của Cơ Tuyết Băng đâm trúng Doãn Chí Bình, nhưng bị sức mạnh bí ẩn kia cản trở nên thanh kiếm đã đi chệch quỹ đạo, đường kiếm ban đầu vốn là đâm vào ngực Doãn Chí Bình nhưng lúc này đã lệch sang vai, chỉ để lại một vết sẹo nông trên vai hắn ta.
“Đó là Thái Hư Na Di”, Diệp Thành lại cầm đao lên, vừa tấn công vừa truyền âm cho Cơ Tuyết Băng: “Bí pháp này có thể di chuyển vết thương, nhất kiếm lúc nãy của cô đã bị nó di chuyển”.
“Dường như ngươi hiểu rất rõ bí pháp của hắn”, Cơ Tuyết Băng cũng theo Diệp Thành tấn công Doãn Chí Bình lần nữa.
“Sau khi bị hắn ta đánh, đương nhiên cũng được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành thản nhiên đáp.
“Ngươi từng đấu với hắn à?”, Cơ Tuyết Băng chém ra một kiếm, sau đó tranh thủ thời gian quay sang nhìn Diệp Thành.
“Coi như là rồi đi!”, Diệp Thành nói xong lại vung đao lên chém ra một đạo đao mang, sau đó vung tay lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, nhất mâu đâm xuyên hư không, suýt nữa đã xuyên qua ngực Doãn Chí Bình.
Sau đó Cơ Tuyết Băng lại lao tới, nhất kiếm chém ra một đạo kiếm mang thần hồng, tiếp nữa cô ta trở tay tung ra Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ.
Hai người đã từng hợp tác nên phối hợp rất ăn ý, trợ giúp cho nhau làm chủ công. Một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, ai cũng có khả năng hồi phục bá đạo và bí thuật tấn công kinh người, đánh cho kí chủ có độ phù hợp chín phần liên tục lùi lại.
Hơn nữa Diệp Thành từng đấu với Doãn Chí Bình nên rất quen thuộc với cách đánh của hắn ta, lại có Thái Hư Cổ Long “bách khoa toàn thư” giải đáp nên hắn lại càng như hổ thêm cánh.
Trong quá trình chiến đấu hắn cũng liên tục giải thích cho Cơ Tuyết Băng, mặc dù rất nhiều bí pháp của Doãn Chí Bình mạnh mẽ và bá đạo, nhưng vẫn bị hai người hợp lực phá giải.
Lúc này vẻ mặt Doãn Chí Bình đã cực kỳ u ám.
Tuy hắn ta là kí chủ có độ phù hợp chín phần, có sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long giúp đỡ, có sức chiến đấu vô song nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, hai người liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý khiến hắn ta vô cùng chật vật, thảm hại.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Những tiếng như này liên tục vang lên trong hư không.
Ba người, một người như chiến thần hoàng kim, một người như huyền nữ cửu thiên, một người như thần vương cái thế, cảnh tượng trận chiến cực kỳ hào hùng, những người xem chiến ở bốn phương đều hai mắt phát sáng, tiếng hô ngạc nhiên như sóng thuỷ triều.
Chẳng mấy chốc, tin tức Doãn Chí Bình kí chủ có độ phù hợp chín phần một mình đấu với sát thần Tần Vũ và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã lan khắp Nam Sở, sau đó lại từ Nam Sở truyền khắp Bắc Sở, tiếp đó là toàn bộ Đại Sở.
Đột nhiên, Đại Sở vốn đã xôn xao lại lần nữa bùng nổ.
“Chuyện gì thế này? Không phải Tần Vũ đang đấu với Cơ Tuyết Băng à? Sao lại nhảy ra một Doãn Chí Bình vậy?”
“Ai biết được hắn từ đâu ra”.
“Nhưng trận chiến lần này chắc chắn vô cùng đặc sắc, người đứng thứ nhất bảng Phong Vân một mình đấu với người đứng thứ hai, thứ ba bảng Phong Vân, nghĩ thôi đã thấy kích thích”.
“Đây chính là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt trong truyền thuyết sao?”, ở thành cổ Thiên Thu, những người già, người trẻ, những người độ tuổi trung niên lại tụ tập một chỗ, ai cũng nói với vẻ đầy ẩn ý.
“Hay là chúng ta qua đó giúp đỡ đi?”, lão tổ nhà họ Tô thử hỏi.
“Không sao, tiểu tử kia nhiều quân át chủ bài lắm, không chết được!”
“Giết, Tần Vũ và Doãn Chí Bình đều phải chết”, cao thủ của Chính Dương Tông đã đuổi tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa đều đã sẵn sàng giết chết Tần Vũ và Doãn Chí Bình.
“Giết, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Hằng Nhạc Tông cũng đang trên đường tới.
“Giết, Tần Vũ, Doãn Chí Bình và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Thanh Vân Tông là hùng hổ nhất, dữ tợn nhất, dù sao cũng không có người của tông môn bọn họ, bây giờ giết thì sau này sẽ bớt đi ba kẻ thù mạnh.
Vậy nên vấn đề lại tới rồi! Dù là nhà nào tới trước thì Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả cũng sẽ là tâm điểm của sự chú ý.
Không biết nếu Diệp Thành biết suy nghĩ của ba nhà thì hắn sẽ có vẻ mặt thú vị nhường nào?
Không biết nếu Diệp Thành biết lúc này phía Chung Giang đang nhâm nhi thưởng rượu ở thành cổ Thiên Thu thì sẽ thế nào? Người nhà khác đã tới hết rồi mà các ông còn không biết ngượng, không phái vài người tới đây giúp đỡ đi?