Trong màn đêm yên tĩnh, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông đã đưa những người bị bắt cóc quay về.
Có thể thấy rằng từng khuôn mặt bên trong đại điện của Thanh Vân Tông vô cùng đáng sợ, bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Khốn khiếp, khốn khiếp”, Cổ Tam Thông hai mắt đỏ ngầu, ông ta phẫn nộ gằn lên khiến đại điện như rung chuyển.
“Không phải Chính Dương Tông mà là Hằng Nhạc Tông”, vị Thái thượng trưởng lão đi chuộc người hắng giọng.
“Ta lại nghĩ rằng đó là Chính Dương Tông”, một Thái thượng trưởng lão khác lạnh giọng: “Rất rõ ràng bọn họ nhận định Thanh Vân Tông chúng ta là hung thủ nên mới báo thù ngông cuồng như vậy”.
“Cũng chưa hẳn”, Thanh Vân Tông lão tổ vuốt râu khẽ lắc đầu: “Ta lại cho rằng khả năng là Hằng Nhạc Tông cao hơn, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, vì để khơi dậy trận chiến giữa Thanh Vân Tông chúng ta và Chính Dương Tông mà bọn chúng muốn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi”.
“Ta tán đồng với lão tổ, đây chắc chắn là tác phong của Doãn Chí Bình, hắn thích nhấn là dùng mưu kế hại người, về điểm này thì chúng ta có thể nhận ra ở trong trận hỗn chiến của tam tông”.
“Đã vậy thì phải bắt trói”, Công Tôn Trí phẫn nộ, sự khó chịu của ông ta với Doãn Chí Bình đã không thể kiềm chế hơn được nữa, nghe mọi người nói vậy, ông ta đương nhiên nhận định mọi âm mưu quỷ kế do Doãn Chí Bình bày ra.
“Muốn tính toán hãm hại Thanh Vân Tông ta, lần này không dễ như vậy đâu”, Cổ Tam Thông nghiến răng, “thông báo đi, chỉ cần là những đệ tử của Hằng Nhạc Tông ở bên ngoài thì đều bắt trói cho ta, Thanh Vân Tông không thể chịu thiệt được”.
“Thận trọng vẫn hơn, nên thông báo cho Huyết Viêm âm thầm điều tra đã”.
“Vừa điều tra vừa bắt trói”, Thanh Vân lão tổ lập tức lên tiếng: “Nếu là bọn chúng thì chúng ta bắt trói người của chúng cũng là cú đáp trả thôi, nếu không phải bọn chúng thì cũng phải trói, trước đó bọn chúng cũng nghĩ kế hãm hại Thanh Vân Tông chúng ta, món nợ này phải tính, không thể chịu thiệt được, vả lại cũng không thể bỏ tiền một cách uổng phí”.
“Tuân lệnh”.
…….
Trong màn đêm, ở phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc đứng trước bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc nhưng cô ta lại dùng thân phận của Huyết Viêm, và ở một nơi khác của bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc kia đương nhiên là tông chính của Thanh Vân Tông.
“Huyết Viêm, điều tra cho ta kẻ trói người của Thanh Vân Tông có phải liên quan đến Hằng Nhạc Tông không?”, trên đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí trầm ngâm lên tiếng.
“Ta đang muốn bẩm báo đây”, Sở Linh Ngọc lập tức lên tiếng, vả lại diễn cũng y như thật: “Ta vừa nhận được tin tức kẻ bắt trói đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta chính là người của Hằng Nhạc Tông, mục đích chính là muốn khơi mào trận chiến giữa chúng ta và Chính Dương Tông”.
“Tốt lắm”, nhóm người phía Công Tôn Trí tức quá mà bật cười, vốn dĩ bọn họ nhận định là Hằng Nhạc Tông, sau khi nghe Sở Linh Ngọc nói vậy thì đương nhiên không có thêm bất cứ hoài nghi gì, người ta đã ra chiêu rồi thì lần này bọn họ đương nhiên không thể nằm im chịu trận.
“Có cần ta ra tay không?”, Sở Linh Ngọc hỏi thăm dò.
“Không cần”, Công Tôn Trí lập tức xua tay: “Ngươi cứ âm thầm điều tra trận hỗn chiến của tam tông, trong chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ cần có thông tin lập tức bẩm báo về Thanh Vân Tông”.
“Rõ”.
“Đi làm việc đi”, Công Tôn Trí nói rồi xua tay thu lại bức màn thuỷ mặc.
Bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa bị xoá bỏ, Sở Linh Ngọc đã thay đổi về bộ dạng ban đầu, khoé miệng cô ta mỉm cười đầy hứng thú: Tiểu tử được lắm, ngươi đúng là liệu sự như thần, làm vậy thì Nam Sở lại phải hỗn loạn một trận nữa rồi”.
……..
“Ta có một con lừa mà chưa bao giờ cưỡi, có một ngày ta nổi hứng cưỡi con lừa đó đi dạo chơi, trong tay ta cầm một cây roi da, trong lòng ta vô cùng đắc ý…”
Bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngả người trên chiếc ghế, hắn cao hứng ngân nga một khúc nhạc điệu, chốc chốc lại nâng chén trà nhấp một ngụm, trông hắn hôm nay có vẻ rất vui.
“Chúng ta có cần cho huynh ấy một trận không?”, đang ngủ nghe tiếng ồn ào, nhóm Chu Ngạo lần lượt đi ra khỏi phòng, người nào người nấy tỏ thái độ khó chịu.
Đúng ba canh giờ trước, sau khi Diệp Thành quay về, hắn cứ thế ngân nga khúc hát này, hát đi hát lại vài trăm lần không đổi khiến người ta nghe mà chỉ muốn đánh người.
Đến bọn họ còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng bị phong ấn dưới gốc cây linh quả, hai tay cô lúc này không ôm đầu gối nữa mà bịt lấy hai tai, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Thành cô thực sự chỉ muốn cho hắn một trận.
Có điều Cơ Tuyết Băng nào biết mặc dù Diệp Thành bày ra bộ dạng thèm đòn này nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt trầm tĩnh hơn bao giờ hết.
Nếu như người nào đó hiểu Diệp Thành và nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định sẽ suýt xoa vì hắn là một kẻ đổi hai vai liên tục một cách nhanh chóng, kẻ đeo mặt nạ là Tần Vũ còn đằng sau lớp mặt nạ mới chính là Diệp Thành.
Hiện giờ trông Diệp Thành có vẻ nhàn nhã thong dong nhưng thực chất thì hắn lại không hề như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Cho dù hắn có bày ra bộ dạng thế nào thì hẵn vẫn phải giữ lạnh lùng và điềm tĩnh vì hắn là thống soái của tam quân, lúc này hắn phải ủ mưu, mỗi một bước đi phải tính toán cẩn thận nếu không thì sẽ nhận phải kết cục vô cùng thảm hại.
Không biết từ bao giờ giọng hát mới ngừng lại.
Diệp Thành lắc lư người trên ghế nhưng lại không biết ngủ thế nào, một lúc lâu sau hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ lại diễn ra có trình tự.
Thế nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị bước vào một ngày mới bận rộn thì một giọng nói vang vọng khắp tứ phương: Hằng Nhạc Tông mang theo tiền lên đỉnh Địa Long Sơn chuộc đệ tử về, quá hạn không đợi”.
Ôi trời!
Đột nhiên, Nam Sở yên bình lại dậy sóng: “Chuyện gì thế này?”
“Trước là Chính Dương Tông, sau là Thanh Vân Tông, giờ đến cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà cũng bị trói, đám người bắt trói này đúng là vô thiên vô pháp”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “đây là hành động muốn càn quét cả tam tông sao?”
“Lẽ nào có người muốn gây hiềm khích mối quan hệ giữa tam tông?”
“E rằng không đơn giản vậy đâu”, có người nheo mắt, “theo như ta thấy thì là mâu thuẫn trong nội bộ tam tông nên sau trận hỗn chiến tam tông đều tổn thất nghiêm trọng, đây chính là một cách chiến đấu mới”.
“Cách tranh đấu này chính là trói người?”, có người giật giật khoé miệng: “Có phải tam tông nhàn rỗi rồi không, muốn đánh thì đánh, chơi trò này làm gì vô dụng”.
“Đúng là to gan”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngồi trên vương toạ, mặt mày tôi độc.
Mặc dù hắn không để tâm tới sự sống chết của đệ tử ở Hằng Nhạc Tông nhưng hắn lại quan tâm tới uy nghiêm của mình, hiện giờ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, kẻ trói người của Hằng Nhạc Tông chính là đang không coi hắn ra gì, một kẻ từ trước tới nay vẫn ngông cuồng tự đại như hắn thì đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này.
Hôm nay hắn cũng giống như Công Tôn Trí hôm qua, mấy canh giờ đang ung dung tự tại thì giờ lại tới lượt hắn.
“Việc này không hề đơn giản”, một Thái thượng trưởng lão lên tiếng, “người của Chính Dương Tông bị bắt trói, người của Thanh Vân Tông cũng bị bắt trói, hiện giờ đến đệ tử của Hằng Nhạc Tông cũng bị bắt trói, đâu thể là chuyện trùng hợp như vậy được?”
“Ý của đệ tử chính là có người đang muốn làm loạn mối quan hệ giữa tam tông”, một lão già tóc bạc khẽ vuốt râu.
“Không loại trừ khả năng này”.
“E rằng không đơn giản như vậy, liên tục bắt trói các đệ tử của tam tông, người ngoài chỉ cần nhìn là biết mối quan hệ của tam tông bị ảnh hưởng, nếu như là ta thì sẽ không ngu ngốc đến mức dùng cách li gián này vì nó quá rõ ràng”.
“Không sai”, một Thái thượng trưởng lão khác khẽ gật đầu: “Ta lại cho rằng hung thủ là một trong hai bên Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ba tông hỗn chiến, ba tông tổn thất nghiêm trọng, tâm lí vô cùng sốt ruột”.
“Đã như vậy thì trói cho ta”, Doãn Chí Bình gằn lên, “muốn tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, đạo hành của bọn chúng còn kém xa”.