Ngoài kết giới phòng ngự và khi thiên trận pháp ra thì điều khiến Diệp Thành phải kinh ngạc còn có cả khí thế mạnh mẽ dồi dào ở đây, có thiên thế trợ uy, cho dù là phòng ngự hay công kích của Diêm La Vương đều mạnh lên gấp nhiều lần.
“Sức phòng ngự này vượt qua giới hạn mà ta có thể công phá”, Diệp Thành cau mày, hắn đã đánh giá thấp cấm chế của Diêm La Sơn.
“Ép ta phải mạo hiểm sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
Thiên đạo, mở!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, vòng xoáy thiên đạo xuất hiện kéo hắn vào hố đen không gian.
“Lần này vận may không tồi”, Diệp Thành đảo mắt qua thế giới tối đen, thấy không có nguy cơ Diệp Thành mới thở phào.
Sự việc tiếp sau đó dễ dàng hơn nhiều.
Trước khi vào đây, Diệp Thành đã tính toán sẵn khoảng cách và vị trí, chỉ cần tìm được vị trí chính xác bên trong hố đen thì hắn sẽ di chuyển theo cự li, như vậy là có thể thành công trà trộn vào trong Diêm La Sơn.
Không lâu sau đó, ở một góc của Diêm La Sơn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, Diệp Thành vội lẻn ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn liền bước vào không gian hư vô, ánh mắt như ngọn đuốc sáng quét qua tứ phương tám hướng.
Lúc này hắn mới thực sự trông thấy cảnh tượng bên trong Diêm La Sơn.
Ập vào mắt Diệp Thành là mây và sương cuồn cuộn, khắp nơi xực mùi máu tanh, khắp nơi đều vang lên tiếng lệ quỷ thét gào.
Đây là một thế giới với màu đỏ máu choán lấp, tất cả đều mang màu đỏ au, từ cây cổ thụ chọc trời, đình đài lầu các, từng nhành cây ngọn cỏ, từng dòng nước chảy, cảnh tượng này khiến Diệp Thành tưởng rằng mình lạc vào địa ngục chốn trần gian.
“Bao nhiêu cấm chế”, sau khi nhìn quanh một lượt, Diệp Thành lại lần nữa cau mày.
Những gì hắn trông thấy là từng trận pháp bí ẩn, phần lớn đều là trận pháp công kích, trận văn nối nhau giống như lớp lưới khổng lồ, số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn người. Và quan trọng nhất đó là kể cả một người có khả năng chiến đấu như hắn thì cũng phải kinh hãi, vì những cấm chết tuyệt sát ở đây quá đáng sợ.
Có điều nơi này không chỉ là một sự tồn tại đáng sợ mà còn có rất nhiều bảo bối khiến Diệp Thành phải sáng mắt.
Diêm La Sơn không hề nhỏ nhưng khắp nơi linh thảo um tùm, còn có những loại mà Diệp Thành chưa bao giờ từng thấy.
Vì linh thảo dày đặc nên mới khiến linh lực của Diêm La Sơn dồi dào, mỗi luồng linh lực đều mang theo khí tức màu máu, trông hết sức dị thường.
“Nghe nói gì chưa? Bên trên đã bắt được thiếu chủ của nhà họ Triệu rồi”, khi Diệp Thành còn đang chìm trong những suy nghĩ của mình từ ở phía cách đó không xa vang lên giọng nói này.
“Nhà họ Triệu là gia tộc phụ thuộc Thị Huyết Điện, bên trên bắt thiếu chủ của bọn họ cũng thật là…”
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, đây gọi là quyền mưu, là quyền mưu đấy, hiểu không hả?”, có kẻ mặt mày thản nhiên, “không giam cầm thiếu chủ của bọn họ thì sao nhà họ Triệu có thể cam tâm tình nguyện mà bán mạng cho Thị Huyết Điện?”
“Nhưng sao ta lại nghe nói Thị Huyết Điện Chủ truy sát cả chặng đường cũng không truy sát được Hạo Thiên thế gia nhỉ? Vả lại không những không truy sát được mà ngược lại năm lần bảy lượt chuốc vạ vào thân”.
Nghe vậy Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn.
Đó là một hàng chín người mặc áo giáp lạnh băng, kẻ nào cũng cầm chiến mâu đen xì.
Cũng giống như chín người này, những người đi tuần tra bên trong Diêm La Sơn liên tục đi qua đi lại, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tu vi của bọn họ thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, người có đằng cấp này mà lại được điều đi tuần tra đêm khiến Diệp Thành bất giác kinh ngạc bởi số lượng kẻ mạnh của Diêm La Sơn.
Sự thực thì hắn đã cảm nhận được những kẻ mạnh đang ẩn náu bên trong Diêm La Sơn, số lượng mặc dù không thể so với đại quân nhưng mức độ khủng khiếp lại khiến đại quân tu sĩ phải kinh ngạc, vì Diệp Thành phát hiện ra trong số đó không chỉ có một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Không thể cứng đầu làm vậy được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nép vào trong không gian hư vô.
Hắn muốn sát phạt ra nhưng cấm chế bên trong Diêm La Sơn thực sự quá nhiều, một khi có người bên ngoài vào đây thì sẽ bị công kích trận pháp sát hại.
Nghĩ vậy, Diệp Thành liền thận trọng di chuyển trong không gian hư vô vì hắn có Tiên Luân Nhãn nên dễ dàng né tránh được cấm chế sát trận.
Sau ba phút, Diệp Thành đã bước chân vào một địa cung.
Ôi trời!
Vừa dừng chân, cho dù với khả năng của Diệp Thành cũng không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.
Cũng chẳng thế trách hắn như vậy vì cảnh tượng bên trong địa cung này quá kinh người.
Đưa mắt nhìn ra xa, bên trong địa cung khổng lồ chính là từng tế đàn không to không nhỏ, trên mỗi một tế đàn đều có một người đang khoanh chân ngồi, vẻ mặt của ai nấy đều đau đớn, có người già, có trẻ nhỏ, cũng có người trung tuổi, bọn họ đều đang bị phong ấn, toàn thân bị trói bởi những xích sắt phù văn.
“Thị Huyết Điện bắt bao nhiêu người có huyết mạch đặc biệt thế này”, Diệp Thành đảo mắt liên tục nhìn các tế đàn, mặc dù huyết mạch của bọn họ khác biệt nhưng bên trong đều ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng khủng khiếp.
“Chính là dùng cách này để lấy ra được tinh tuý bên trong huyết mạch sao?”, Diệp Thành nói rồi không ngừng đi lại giữa các tế đàn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sợi xích phù văn kia đang nuốt trọn sức mạnh huyết mạch đặc thù của những người này.
Điều khiến Diệp Thành phải cau mày đó là sức mạnh huyết mạch của những người kia không ngừng bị hút đi thì bọn họ không ngừng héo mòn, người nào người nấy gầy như que củi.
“Thân mang huyết mạch đặc biệt thì đó đều là nhân tài”, Diệp Thành thầm mắng chửi.
Huyết mạch đặc biệt hiếm có lại khó tìm, nhưng chỉ cần là người mang huyết mạch đặc biệt đều bị bắt tới đây.
Thị Huyết Điện bắt bao nhiêu người như vậy, lại không ngừng hút đi sức mạnh huyết mạch của bọn họ, rõ ràng là có âm mưu động trời.