Người bốn phía đều lùi lại, thở phào cảm khái, cả đường đi cứ lẩm bẩm một mình.
Lại nhìn khoảng trời đất kia, rừng rậm Hồng Hoang đã không còn tồn tại, sau trận hỗn chiến vạn tộc và sự trừng phạt của các vị thần vô song, nó biến thành một vùng đất khô cằn, máu nhuộm đỏ cả nền đất, cũng bắn tung tóe lên bầu trời.
Điều này quả thật khiến người ta phải cảm khái, một đại hội vạn tộc đang yên ổn vốn dĩ nên bình yên nhưng trong một ngày lại gặp phải tai họa liên tiếp, bao nhiêu trận chiến cuối cùng lại khiến nó biến thành tro bụi lịch sử.
Gió nhẹ thổi qua, hơi se lạnh, khuấy động sương máu tung bay, còn thêm những tiếng kêu gào vào trong gió, đó là những người bị chôn vùi ở mảnh đất này, sẽ vĩnh viễn an nghỉ ở đây.
Trong hố đen, Diệp Thành ngồi khoanh chân lại, không động đậy cứ như một vị lão hòa thượng đang ngồi thiền, rất trang nghiêm.
Thánh Thể bị tàn phá của hắn đã được hồi phục, nhưng ác khí vẫn còn đang hoành hành, loại khí này vô hình nhưng còn đáng sợ hơn người sát sinh, chỉ có những người giết Đế mới có, khắc sâu vào trong linh hồn từ đời này qua đời khác.
Lúc này hắn đang dốc toàn lực chữa trị vết sẹo đế đạo, những pháp tắc trật tự đó đang quanh quẩn trong người hắn, muốn giam cầm đạo của hắn, muốn tàn phá đạo căn của hắn, đây chính là phản phệ của Đế.
Trận chiến này hẳn là nguy hiểm, tứ đế bao vây tấn công, kiếp số nguy nan, nếu không nhờ hắn lại niết bàn thì khả năng là đã thành cát bụi rồi, Đế Đạo pháp tắc sẽ đảo ngược đại đạo.
Số kiếp đó chính là tạo hóa, hắn còn có cơ hội chuyển thành niết bàn trên bờ vực sinh tử.
Giống như lúc trước tàn sát Thiên Ma Đế, hắn đã tiếp xúc với cảnh giới cao nhất mà người khác không thể đạt đến, tôi luyện tâm trí của hắn, hỗn độn đạo của hắn cũng thay đổi trong quá trình biến hóa.
Hố đen không có gió nhưng mái đầu bạc của hắn lại tung bay, mỗi một sợi đều đầy vẻ thăng trầm, lộ ra vẻ già nua.
Ba ngày sau mới thấy hắn mở mắt ra, đôi mắt không một gợn sóng, trong trẻo còn có chút vẩn đục, khóe miệng khô khốc xuất hiện một vệt máu, không phải là kiếp thương mà là mệnh thương.
“Hoàn toàn bước vào Thánh Nhân rồi”, hắn khẽ nói, nhìn vào trong người, nhìn Nguyên Thần, Hoang Cổ Thánh Thể và Bản Mệnh Nguyên Thần đều đã đạt đến đỉnh cao nhất từ khi hắn tu đạo đến nay.
Nhưng hắn biết rõ đỉnh cao này cũng chỉ là ảo giác, cuộc đời của hắn hệt như một hòn đá ném đi, đạt tới đỉnh cao nhất thì sẽ từng bước rơi xuống đất.
Hắn đã có giác ngộ, hắn biết rõ tình trạng của mình hơn ai hết, lúc này hắn như hòn đá đã đạt đến điểm cao nhất, sau khi đạt đến đỉnh cao sẽ sụp đổ, số mệnh không thể nghịch chuyển.
Ngón tay hắn bỗng động đậy, đụng vào Chu Thiên Diễn Hóa, thầm suy diễn số mệnh của mình.
Đúng như hắn nghĩ, tuổi thọ của mình đã sắp hết, nói cách khác đã đến giới hạn.
Hơn nữa, lần này hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa, hắn có thể cảm nhận được rất rõ tu vi của mình giảm xuống, tuổi thọ cũng giảm xuống, vô cớ biến mất không tung tích.
Giống những gì Chu Dịch đã nói năm xưa, sau khi thành Thánh Nhân, mỗi lần sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa đều phải trả giá bằng tuổi thọ và tu vi, cho đến khi trở thành vô tu thiên sĩ, lặng lẽ đợi bức màn khép lại.
“Mình chưa từng thấy bị động như vậy”, Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn trước giờ chưa từng chịu thua số phận, ánh mắt cũng nhạt đi rất nhiều, dù sao cuối cùng vẫn đi tới bước này, hơn nữa đến hơi nhanh rồi.
Hỗn Độn Thần Đỉnh như cũng cảm nhận được sự đau thương của hắn, lơ lửng bên cạnh hắn vang lên tiếng kêu run rẩy.
Trong thần phạt thiên kiếp Đại Đế lần, nó cũng lại biến hóa, bước vào Chuẩn Thánh vương binh như ý muốn, trên thân đỉnh cũng có rất nhiều đường nét huyền bí, là dấu vết của đại đạo, rất siêu phàm.
Diệp Thành thu đỉnh lại, xoay người ra khỏi hố đen, rơi vào rừng rậm Hồng Hoang đã thành đống đổ nát.
Hồng Hoang về đêm vắng vẻ chẳng có một ai, ngước mắt lên nhìn về phía xa, luôn có thể nhìn thấy vài bóng người, tay cầm ngọn đèn thần, ai nấy cũng đang vùi đầu làm gì tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Tu vi của những người này đều không cao, mạnh nhất cũng chỉ là Chuẩn Thánh, cả đường đi tìm đều nơm nớp lo sợ.
Diệp Thành không hỏi cũng biết họ đang tìm gì, nơi này từng xảy ra trận hỗn chiến vạn tộc, không biết đã có bao nhiêu cường giả đã chết, cũng không biết có bao nhiêu pháp khí bị hỏng, những mảnh vỡ của pháp khí không là gì với cường giả, nhưng đó đều là bảo bối với họ.
“Khu vực này là của bọn ta, các ngươi tìm ở nơi khác đi”, liên tiếp vang lên tiếng hò hét cộc cằn, rất nhiều người đều tranh giành địa bàn, vạch ra ranh giới địa bàn để kiếm ăn.
Vì thế có vài bang phái nhỏ đã lao vào đánh nhau, chưa tìm thấy được một món bảo vật nào nhưng đã lao vào đánh nhau rất nhiều lần, đến nỗi chỗ đổ nát này vốn dĩ yên tĩnh cũng đã trở nên vô cùng sôi động vào ban đêm.
Diệp Thành không đi ngay mà đi về một hướng, một chiếc bình ngọc lơ lửng trên đỉnh đầu, miệng bình có một vòng xoáy.
Hắn đi tới đâu, huyết khí còn sót lại và máu vẫn chưa khô trên mặt đất đều bị hút vào trong bình ngọc, từng giọt máu, đủ màu sắc rất rực rỡ dưới màn đêm.
Đây là bảo bối, cuộc hỗn chiến vạn tộc, người trong các tộc đều bị thương vong không ít, trong đó không thiếu những huyết mạch đặc biệt, mặc dù họ đã chết nhưng khí huyết còn sót lại vẫn còn, dung hòa lại với nhau có thể tạo ra huyết mạch.
Hắn thu thập như vậy đa phần là vì Man Sơn, huyết mạch của lão ta đã bị Kim Ô cắn nuốt, không còn sức mạnh huyết mạch nữa, hắn bèn thu thập huyết khí thay lão ta, luyện hóa vào người lão ta, cũng có thể tôi luyện huyết mạch khác cho mình.
“Đúng là đáng sợ thật, một đại hội vạn tộc đang yên ổn bỗng chốc biến thành cuộc hỗn chiến vạn tộc”, người đến tìm bảo vật không ít, trong lúc vùi đầu vào việc tìm bảo bối cũng không quên lẩm bẩm chậc lưỡi.
“Nghe nói còn có Tứ Đế Thiên Kiếp, quả thật là đừng hung hãn quá, Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên quá”.
“Nghịch thiên có lợi đấy chứ, không thì vẫn bị người ta giết”, không ít người bĩu môi, sau đó thở dài nói: “Hào kiệt như thế, sau này hắn chắc chắn là người cực kỳ mạnh, nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh”.
“Vì cái chết của hắn, vạn tộc suýt nữa đã khai chiến, không ít tộc lớn đều dẫn theo Cực Đạo Đế Binh, trận thế cực lớn suýt nữa làm ta khiếp sợ đến mức tè ra quần, cũng may mà không lao đến đánh đến”.
“Nói đến Thánh Thể, thật là đáng tiếc, mười vạn năm mới có được một vị, nếu có thể tìm được một hai giọt thánh huyết, đó mới là nhặt được bảo vật, máu Thánh Viên cũng được”.
“Lại nghĩ nhiều rồi! Người ta đã đánh thành tro cả rồi, muốn xe đạp, à không, thánh huyết gì chứ”.
“Ơ… chỗ này còn có Thánh Nhân”, người đi tìm bảo vật đang tán gẫu vui vẻ, Diệp Thành đội bình ngọc trên đầu đi tới, mặc dù hắn đã giấu đi khí tức của mình nhưng cũng không khó cảm nhận được uy lực của Thánh Nhân.
“Đều đã là Thánh Nhân rồi mà còn đến đây giành bảo vật với đám tôm tép bọn ta!”, không ít người bĩu môi, nhưng cũng chỉ mắng như thế thôi chứ không nói ra những lời này, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.
Cũng không biết là Diệp Thành nghe được những lời trong lòng của họ hay là những người này trông hơi thiếu đòn, lúc Diệp Thành đi ngang qua thì dừng lại, lạnh nhạt nhìn chằm chằm một người đàn ông.
Tóc gáy người đàn ông lập tức dựng đứng, khẽ run lên, không dám động đậy, sắc mặt tái nhợt, chịu không nổi khí tức của Diệp Thành, chẳng lẽ vị Thánh Nhân này muốn giết người cướp của sao?
“Đạo hữu, có thể bán vòng tay đồng trên cổ tay người không?”, Diệp Thành mỉm cười, thâm liếc nhìn vòng tay trên cổ tay của người đàn ông, trên đó có một ký tự cổ xưa: Độn Giáp Thiên Tự.
“Bán. . . Bán, bán!”, người đàn ông liên tục gật đầu, không dám thở mạnh, nói rồi còn không quên giơ năm ngón tay, cảm thấy không ổn bèn tự giác bỏ hai ngón tay xuống.
Diệp Thành khẽ cười, lấy một cái túi chứa đồ ra, rồi lại vung tay lấy chiếc vòng tay của người đàn ông, sau đó xoay người bước đi, bình ngọc treo trên đỉnh đầu còn hơi run lên, dọc theo đường đi tiếp tục thu thập huyết khí vương vãi.
Thấy Diệp Thành đã đi xa, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm như thể vừa đi qua cửa địa ngục, mở túi chứa đồ ra nhìn vào bên trong, kinh ngạc nói: “Ba... ba mươi vạn”.
Đống nguyên thạch khiến y hoa cả mắt, trời đất chứng giám ba ngón tay của y tức là bán với giá ba vạn chứ không phải ba mươi vạn, y nghĩ chiếc vòng đồng đó chỉ đáng giá như vậy.
“Tiền bối, ta có một đống vòng tay, ngươi còn cần không, chỉ cần đưa cho ta ba vạn là được”, người đàn ông đi theo, biết sớm vòng tay đáng tiền như vậy, y nên đeo một bó vào tay mình.
Dĩ nhiên Diệp Thành nghe thấy nhưng hắn không thiếu, không phải chiếc vòng tay nào cũng có thể lọt vào mắt hắn, nếu không phải trên chiếc vòng này có chữ “Độn Giáp Thiên Tự” thì hắn cũng không thèm để ý.