Rầm! Bịch!
Trong tinh không mênh mang, tiếng động ầm vang vang dội.
Nhìn từ xa, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, đến cả nhiều cổ tinh cũng gặp nạn theo.
Diệp Thành vẫn đang bỏ chạy, vả lại bộ dạng hết sức thảm hại.
Phía sau hắn, Minh Vương lão tổ vẫn đang đuổi theo cuốn theo biển huyết hải ngút trời, thôn tính từng phần tinh không.
Động tĩnh của cả hai người quá lớn khiến rất nhiều cổ tinh phải bày ra kết giới hộ sơn, chỉ sợ bị liên luỵ, đó là hai kẻ mạnh cái thế, chỉ cần là dư âm bọn họ tạo ra thôi cũng đủ khiến người ta hồn bay phách lạc rồi.
Đuổi theo, có gan thì đuổi theo cho ta!
Diệp Thành vừa tháo chạy vừa không quên quay đầu lại mắng chửi.
Giết! Giết!
Lão tổ Minh Vương gào thét điên cuồng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, ông ta tỏ ra tôi độc, bạo tàn và khát máu, sát khí với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế lại được nữa.
Diệp Thành không mắng chửi nữa mà quay người bỏ chạy một cách điên cuồng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn.
Giết!
Minh Vương lão tổ sát khí ngút trời truy sát liền theo sau.
Cả hai người một chạy một đuổi giống như hai đạo thần mang tô điểm thêm sắc màu cho bầu tinh không này.
Phía bọn họ rất náo nhiệt còn phía Nam Thiên Tinh thì cũng không kém phần sôi nổi.
Ở tiên sơn nhà họ mạc, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, máu tươi nhuốm đỏ cả thiên địa của Nam Thiên Tinh.
Có thể thấy rằng nhà họ Mạc chiếm ưu thế, Nam Thiên Tinh chính là địa bàn của bọn họ, có tiên sơn nhà họ Mạc làm bức trướng, lại có trận pháp công kích trợ trận khiến kẻ mạnh của Minh Vương Tông tan tác.
Chẹp, chẹp...!
Tu sĩ tứ phương lại tặc lưỡi, cảnh tượng đẫm máu này khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Ừm?
Đang nhìn thì ở phía sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, thần hồng rực rỡ xuyên lên thiên tiêu khiến hư thiên vời vợi hoá ra dị tượng khổng lồ.
Đó là...!
Tất cả mọi người đều nhìn cửu tiêu, đến cả tu sĩ mạnh của nhà họ Mạc đang đại chiến với tu sĩ của Minh Vương Tông cũng lần lượt bãi chiến.
Vù!
Tiếng vù vù vang lên, không gian rung chuyển, thiên địa xoay vần, từ trung tâm của nhà họ Mạc, một luồng ánh sáng rực rỡ kéo dài về tứ phương tạo thành luồng áp lực khiến người ta phải run sợ.
Thánh...Thánh Nhân?
Tu sĩ tứ phương vô cùng kinh ngạc, toàn thân run rẩy.
Sao...sao có thể?
Kẻ mạnh của Minh Vương Tông lần lượt lùi về sau, đôi mắt trố ra, đồng tử co lại, sắc mặt tái nhợt.
Đặc biệt là Chuẩn Thánh nhìn về nơi phía xa của tiên sơn nhà họ Mạc với ánh mắt không sao tin nổi, vẻ mặt sợ hãi, đánh lâu như vậy rồi mà không biết nhà họ Mạc có một tu sĩ Chuẩn Thánh độ Thiên Nhân Ngũ Suy, vả lại còn vượt qua được ải đầu tiên.
Thành công rồi!
So với Minh Vương Tông thì người nhà họ Mạc lại tỏ ra vô cùng phấn khởi.
Một Thánh Nhân siêu thoát là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, đủ để xoay chuyển thắng bại của cả một trận chiến tranh, cũng đủ để chống chọi với sinh tử của chiến tranh, may mắn là tu sĩ Thánh Nhân này thuộc về nhà họ Mạc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong chốc lát, từng tiếng động ầm vang vang lên chậm rãi và có tiết tấu.
Nếu nghe kĩ thì đó là âm thanh của bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mỗi bước chân đặt xuống, đại địa đều rung chuyển, khiến cả Nam Thiên Tinh chấn động.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phía sâu của tiên sơn nhà họ Mạc, có một bóng người từ từ bước ra, chính là lão già tóc bạc.
Đó là lão tổ của nhà họ Mạc nhưng lại dần biến thành một thanh niên tóc bạc, trông không khác gì một vị thần vương, tiên quang chiếu rọi, khí huyết sục sôi, uy lực của Thánh Nhân chấn động cửu tiêu.
Minh Vương Tông, đáng chết!
Lão tổ nhà họ Mạc lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng lại như lôi chớp cuồng thế mang theo uy nghiêm lạnh lùng mà mạnh bạo.
Thấy vậy, kẻ mạnh của Minh Vương Tông vô thức lùi về sau, Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.
Đây chính là uy thế của Thánh Nhân, chỉ là một người nhưng lại khiến cả một tông phải lùi về sau.
Chạy đi!
Tu sĩ của Minh Vương Tông liên tiếp bước lùi về sau, sau đó quay người bỏ chạy.
Đó là Thánh Nhân, cùng cấp với lão tổ, vả lại cùng là Thánh Nhân nhưng uy lực của lão tổ nhà họ Mạc còn hơn cả lão tổ Minh Vương, sự tồn tại ở đẳng cấp này đâu phải bọn họ có thể hình dung.
Lão tổ nhà họ Mạc hắng giọng, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Minh Vương Tông, lúc này ông ta đã giơ tay diễn hoá ra đạo pháp huyền diệu.
Đó là biển tiên quang, dung hoà với uy lực và đạo tắc của Thánh Nhân, hư không nứt ra từng tấc, tu sĩ của Minh Vương Tông bị nhấn chìm cả đám, cho dù là Chuẩn Thánh thì cũng khó có thể chặn lại, lập tức bị tiêu diệt.
Tu sĩ tứ phương cũng lùi bước, bọn họ lùi cả tám mươi nghìn trượng, vẻ mặt tái nhợt thảm hại nhìn thiên địa.
Kẻ mạnh rợp trời của Minh Vương Tông bị biển tiên quang của lão tổ nhà họ Mạc nhấn nhìm, không một ai có thể trốn thoát, một Thánh Nhân diệt một tông, cảnh tượng đó quá chấn động khiến người ta run rẩy.
Lão tổ!
Tu sĩ nhà họ Mạc người nào người nấy kích động quỳ xuống đất.
Quay lại rồi nói!
Lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười, bay vào cửu tiêu, một bước bước ra khỏi Nam Thiên Tinh, cứ thế bay về một hướng trong tinh không.
Tất cả mọi người đều biết lão tổ nhà họ Mạc đang tìm lão tổ Minh Vương để tính sổ, trận đại chiến bên này kết thúc rồi nhưng trận đại chiến giữa Minh Vương lão tổ và Diệp Thành vẫn còn tiếp diễn, ông ta cần đi trợ chiến.